Chương 1: Ranh giới giữa thanh niên và đàn ông

Khi tia sáng cuối cùng của hoàng hôn biến mất ở chân trời, chiếc xe đặt qua mạng mà Tần Chi gọi mới vừa đến nơi. Vừa ngồi vào xe, điện thoại của Hàn Mân đã gọi đến: "Sắp đến chưa?"

Tần Chi vừa lấy kẹp cá mập từ túi ra, vừa buộc tóc lại vừa nói: "Mười phút."

"Nửa tiếng trước đã nói mười phút, đây là mấy lần mười phút rồi?" Bên kia rất ồn ào, có vẻ như đám người đó đã vui chơi một lúc rồi.

"Lần này thực sự là mười phút." Tần Chi không dừng tay, thành thục kẹp mái tóc dài màu vàng hồng của mình lên, sau đó kéo vài lọn tóc ở hai bên thái dương ra, khiến kiểu tóc vốn cứng nhắc thêm vài phần lười biếng.

Hàn Mân tặc lưỡi hai tiếng: "Toàn là con gái, ai mà không biết ai?" Rõ ràng cô ấy không tin lời Tần Chi, còn cảnh báo: "Cho em nửa tiếng, có bay thì cũng phải bay đến cho chị!"

Sau khi cúp máy, Tần Chi nói với tài xế: "Làm phiền chú chạy nhanh một chút." Kết quả là trên đường bị kẹt xe, một tiếng sau Tần Chi mới dừng chân trước cửa quán bar Hoan Lạc Đảo.

Lúc đó cũng chỉ mới hơn bảy giờ nên quán bar chưa có nhiều người, Tần Chi mở cửa đi vào, liếc mắt liền thấy bàn của Hàn Mân và đám bạn. Hàn Mân cũng tinh mắt nhìn thấy cô, nhảy lên vẫy tay: "Tần Chi! Bên này!"

Tần Chi quét qua đám người ở chỗ bàn một lượt rồi mới đi về phía Hàn Mân. Vừa đến trước mặt họ, mấy chàng trai đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc liền cười trêu: "Đát Kỷ của Di Đường đến rồi."

"Đát Kỷ của Di Đường" là biệt danh mà đám người này đặt cho Tần Chi.

Ngày trước khi tham gia huấn luyện quân sự, trường tổ chức cuộc thi bức ảnh đẹp trong huấn luyện, đội ngũ nhiếp ảnh của trường suốt ngày lang thang trên sân chụp ảnh.

Kết quả là vào buổi trưa hôm đó, khi kết thúc buổi huấn luyện, Tần Chi mệt đến choáng váng vì nóng, lại nghĩ dù sao cũng đang ăn mặc kín đáo nên đã cởi áo quân sự bên ngoài ra. Trong một đám người mặc đồ rằn ri xanh, chỉ có cô là không tuân thủ quy tắc mà mặc đồ bên trong màu trắng, dù kín đáo đến mấy cũng là kiểu áo lộ eo lộ ngực. Điều đặc biệt là dáng người của cô cực kỳ đẹp, vẻ ngoài lại quyến rũ, còn nhuộm mái tóc dài nổi bật màu nâu hồng, tóc dài vờn quanh eo nhỏ, mỗi bước đi đều toát lên vẻ yêu kiều. Dù người có giấu kín trong đám đông thì ống kính cũng tự tìm đến cô.

Người đã ghi lại khoảnh khắc đẹp ấy của cô chính là Tống Dục, bạn trai của Hàn Mân. Hàn Mân là đàn chị năm hai của Tần Chi. Khi Tần Chi còn đang tham gia huấn luyện quân sự, cô phát hiện mình không quen ở phòng bốn người, liền thêm vài nghìn tệ phí ký túc xá để chuyển sang phòng hai người, cuối cùng được xếp ở chung với Hàn Mân.

Khi Hàn Mân vừa gặp cô thì mắt sáng lên: "Chết tiệt, hồ ly tinh nhỏ?" Lúc đó Tần Chi còn chưa kịp dọn hành lý đã bị câu chửi thề của Hàn Mân làm cho choáng váng. Sau khi Hàn Mân giải thích cô mới hiểu ra nguồn gốc của biệt danh này.

Hàn Mân là người thân thiện, dù Tần Chi không dễ làm quen nhưng tính cách cô cũng không lạnh lùng, hai người ở chung lâu dần lại rất hợp nhau.

Sau này, Tần Chi mới biết bức ảnh của cô không được treo lên trang web của trường để tham gia bình chọn. Cuộc thi bức ảnh đẹp trong trại huấn luyện quân sự cần những bức ảnh toát lên vẻ đẹp tươi tắn và rạng rỡ. Những bức ảnh của Tần Chi tuy rõ ràng không phù hợp, nhưng lại chiếm trọn trái tim của đám con trai trong đội nhiếp ảnh.

Tối hôm qua, Hàn Mân đã mua cho Tần Chi một ít cherry, trái cây trái mùa, giá 78 tệ một cân.

Người ta nói không có chuyện gì tốt mà không có lý do, phải chăng là có mưu đồ. Khi Tần Chi ăn được hơn một nửa đống cherry đó, Hàn Mân mới lên tiếng: "Chị đã hứa với đám bạn của Tống Dục mấy lần rồi, rằng sẽ dẫn em ra ngoài để họ gặp mặt. Em đi đi mà…" Nói xong sợ cô không đồng ý, Hàn Mân lại bổ sung: "Chị đảm bảo, em chỉ cần đến ngồi thôi, tụi chị sẽ tiếp đãi em thật tốt."

Tần Chi đâu có không biết đạo lý "ăn của người, miệng phải mềm". Cô đã sớm đoán được Hàn Mân đang tính toán gì, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện, cố ý trêu cô ấy: "Không có hứng thú."

"Thôi nào, em nỡ lòng nào để chị thất hứa với đám bạn của Tống Dục sao?"

"Nỡ lòng."

Hàn Mân lập tức phát điên mà đi lại trong phòng ký túc xá. Cuối cùng, cô ấy nghĩ ra một ý, hỏi: "Em không muốn gặp đám con trai đó, nhưng em có hứng thú với trai đẹp không?"

Tần Chi vừa nhấm nháp cherry vừa nghe, không hề chớp mắt: "Đẹp cỡ nào?"

"Lý Kinh Châu!"

Hàn Mân nói ra một cái tên, đặc biệt trịnh trọng, "Chị đã từng nói với em rồi, cậu ta cũng sẽ đến, em có muốn gặp không?" Động tác nhai của Tần Chi chậm lại.

Cái tên Lý Kinh Châu này cô không hề xa lạ. Không chỉ thường nghe Hàn Mân nhắc đến mà Vương Chi Nam trong lớp cô cũng hay nhắc về anh ta. Người này là nhân vật nổi tiếng trong trường, vẻ ngoài đẹp trai chỉ là thứ yếu, chủ yếu là tài năng của anh ta ở Học viện Báo chí.

Khi còn học năm nhất, anh đã thành lập một tài khoản công khai chuyên sâu trong lĩnh vực nội dung, mỗi bài viết đều đạt hơn trăm nghìn lượt xem. Năm ngoái, anh thành lập một studio để bắt đầu làm video. Chương trình đầu tiên tập trung vào trẻ em ở vùng sâu vùng xa đạt hơn trăm triệu lượt xem trên toàn mạng, được truyền thông chính thống chia sẻ, còn đạt giải thưởng truyền thông tự do có giá trị thương mại nhất trong một bảng xếp hạng uy tín.

Tống Dục là một thành viên trong studio của Lý Kinh Châu.

"Em không muốn biết cậu ấy ngoài đời thực như thế nào sao?" Hàn Mân dùng điều này để dụ dỗ cô.

Tần Chi vốn đã định đồng ý rồi, nên không từ chối thêm nữa: "Em nể mặt cherry."

Sau khi tan học hôm nay, cô về ký túc xá, học theo hướng dẫn của beauty blogger mà trang điểm suốt hơn một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!