Chương 81: Phiên Ngoại - Trò Chơi Tử Vong 2

mình tìm thấy cậu rồi

[ Phó bản nhiều người chơi: U linh ăn mòn ]

[ Thành phố cảng Lai Sâm dần mất đi ban ngày, ban đêm càng ngày càng dài ra.

Khi bóng tối buông xuống, mọi sinh linh trong thành đều biến thành u linh, một khi bị bám vào người đủ mười phút thì sẽ bị đồng hoá thành u linh.

Mời tồn tại ở đây đủ mười lăm ngày.

]

Bến cảng Lai Sâm đột nhiên xuất hiện thêm sáu người, nhưng không một ai chú ý.

Như thể vốn sinh sống tại đây, họ nhanh chóng rời khỏi bến tàu, tiến vào trong một nhà trọ.

Người con gái mang mắt kính trong nhóm sau khi nhận phòng bèn mở miệng: "Người giám thị đã nói cho chúng ta biết đêm đến những người dân ở đây sẽ hoá thành u linh, ban ngày hẳn sẽ vẫn là người bình thường.

Đây chính là lúc chúng ta có thể nghỉ ngơi.

Nhưng con số mười lăm ngày này rất có vấn đề, tôi đoán những ngày cuối cùng thì nơi này sẽ hoàn toàn chìm trong đêm tối."

Một người đàn ông trong nhóm nhìn qua có chút nản lỏng lên tiếng: "Bên ngoài nhiều người như vậy, nếu đến đêm toàn bộ đều biến thành u linh thì chúng ta không phải chỉ có thể vừa chạy vừa trốn thôi sao.

Nếu đúng là như đội phó nói vậy chẳng lẽ những ngày cuối thậm chí còn không thể nghỉ ngơi?"

"Đúng thế." Người ấy bình tĩnh trả lời.

"Tiêu rồi tiêu thật rồi.

Tôi biết ngay cái trò chơi tử vong chết tiệt này sẽ không để cho chúng ta thoải mái vượt qua phó bản mà.

Kẻ sáng thế chắc chắn là một tên thích nhìn người ta chết đi theo mọi cách.

Lần này chết chắc rồi." Người đàn ông ngã lên ghế, vẻ mặt thoái chí lẩm bà lẩm bẩm.

Những người khác trong nhóm đã quen với cái tính này của ông ta nên không thèm để ý, chỉ có người con gái được gọi là đội phó kia trả lời: "Chúng ta sẽ không chết."

Người dẫn đầu đội ngũ là một người đàn ông trung niên nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, ông vỗ vỗ vai đồng đội, "Yên tâm đi, có 'quân sư' ở đây, chắc chắn nàng ấy có thể chọn được con đường và địa điểm tốt nhất để trốn thoát.

Không đáng sợ như cậu nghĩ đâu, chúng ta chắc chắn sẽ thông qua.

Đầy phó bản nguy hiểm hơn mà chúng ta cũng đã qua rồi đấy thôi."

Người con gái mang mắt kính có vẻ không thích nói chuyện.

Nàng trông rất điềm tĩnh, luôn mang một cuốn sổ bên người, vẽ vẽ viết viết cái gì đấy.

Có đồng đội mò lại gần xem thử thì nhận ra nàng đang vẽ bản đồ, vẽ từ bến tay đến đây, vẽ rất rõ ràng, xung quanh có cửa hàng gì cũng được chú thích kỹ càng.

"Đội phó, năng lực tốc ký này của cô có phải càng ngày càng mạnh không, chỉ mới đi qua một lần mà cô cũng có thể vẽ lại toàn bộ rồi à?"

"Vẫn chưa đủ.

Yêu cầu chúng ta sống sót mười lăm ngày, ngày đầu tiên hẳn là ít nguy hiểm nhất.

Tôi muốn nhân cơ hội này vẽ lại toàn bộ cảng Lai Sâm."

Đội trưởng của nhóm, ông chú lớn tuổi nhất đồng ý, "Được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!