tụi mình phải chuẩn bị trở lại thôi
Qua năm mới, rất nhiều cửa hàng nhỏ trên đường lục tục mở cửa, người đi đường cũng nhiều lên, quảng trường bên kia đốt pháo hoa ban đêm mấy ngày liền, còn có không ít xe đẩy bán đồ ăn vặt tụ tập.
Trì Đường ở trong nhà mãi cũng chán, bèn cùng Du Dư đi ra quảng đường dạo một vòng. Tuyết đang chảy dần, còn lạnh hơn lúc tuyết vừa rơi, gió lạnh táp vào mặt.
Lúc trước chạy đến đây Trì Đường không mang quần áo dư, cả bộ đồ đang mặc là mua ở cửa hàng xung quanh, chiếc áo lông trên người Du Dư cũng là nàng mua.
Du Dư ban đầu cũng không muốn, bản thân nàng có mang theo quần áo để tắm rửa, nhưng Trì Đường nhìn nàng mặc mỏng manh như thế trong trời đông liền chịu không nổi, giống như mình cũng bị đông lạnh theo ai, trực tiếp trả tiền mua thêm một chiếc áo lông y như mình, cuối cùng Du Dư cũng chỉ có thể nhận lấy ý tốt của nàng mà ngoan ngoãn mặc vào rồi.
Hai người mặc hai chiếc áo lông giống nhau, đứng trước một sạp bán đồ chiên trong quảng trường, đương nhiên cũng là vì Trì Đường muốn ăn.
Ngó sen lạp xưởng gà que trong chảo dầu cháy xèo xèo, mùi thơm nồng đậm, người bán hỏi các nàng thích ăn thế nào, ăn cay được không, một tay lại lưu loát vớt xiên que trong chảo dầu chiên, xịt nước chấm, rắc bột ớt, đưa các nàng mỗi người một hộp giấy, để các nàng bưng vừa đi vừa ăn.
Thật ra Trì Đường cũng không phải đặc biệt yêu thích mấy món đồ ăn vặt này, nhưng Du Dư đi bên người, nàng muốn thuận tiện cho Du Dư nếm thử với mình.
Trong mắt Du Dư, người bạn ngồi cùng bàn này của mình mua nhiều ăn thiếu, cuối cùng toàn dựa vào bản thân mình giải quyết.
Nhìn thân hình gầy gò của Du Dư, Trì Đường âm thầm so sánh với vòng eo của mình, có chút kế vặt nghĩ thầm: Nếu đến đây nhiều lần, không chừng bạn cùng bàn sẽ béo hơn mình rồi.
Hai người lắc lư trên đường ăn đồ chiên, bên kia hồ chợt phóng pháo hoa, ảnh ngược trên hồ, ánh sáng sáng lạn nháy mắt nở rộ. Tuy địa phương hẻo lánh này không có nhiều loại pháo hoa, lúc nổ tung cũng không có gì quá mới mẻ, nhưng Du Dư kiến thức ít vẫn không khỏi bị hấp dẫn, nhìn bên kia hồ không dời mắt.
Trì Đường chậm rì rì nhai ngó sen, cũng dừng bước cùng nhìn với nàng. Hai người đứng dưới tán cây ven hồ, cách quảng trường náo nhiệt kia một con phố, đèn đường lại ảm đạm không thấy rõ xung quanh.
Chờ rất nhanh đến khi pháo hoa đốt xong, hai người mới tiếp tục đi về phía trước, hít sâu một hơi, trong xoang mũi là không khí lạnh lẽo thanh thanh lại trộn lẫn mùi đăng đắng của hoa mai. Có lẽ mấy cây hoa mai gần đó còn đang nở.
"Muốn đốt pháo hoa không?" Lúc hai người trở về, Trì Đường bỗng nhiên muốn đốt pháo hoa.
Du Dư: "... Thôi bỏ đi, đi về."
Trì Đường không nghe nàng, chạy đến cửa hàng gần đó mua hai que , xé bao đưa cho Du Dư, chính mình lấy một cây rồi lấy bật lửa bật lên.
"Phụt phụt ——"
Cây pháo hoa nho nhỏ cháy lên vừa sáng vừa ấm, lay động trong tay Trì Đường, ánh sáng bừng lên lướt qua, mười phần ngắn ngủi sáng bừng tay và mặt các nàng, cùng một tấc vuông xung quanh.
"Cậu mau lại đây đốt đi! Sắp tắt nè!"
Một cây biến thành hai cây, que pháo hoa Trì Đường sắp cháy xong rồi, que trong tay Du Dư cũng sáng lên, như ánh sáng truyền qua, không chờ về đến nhà, hai cây pháo hoa đã đốt xong rồi.
Vứt bỏ que pháo trụi lủi, Trì Đường nhướn mày nhìn Du Dư, "Còn nói không muốn chơi, mình thấy cậu chơi còn vui lắm."
Du Dư chớp chớp mắt, không nói gì.
Nàng nghĩ rằng mình không muốn chơi, nhưng bây giờ, nàng biết được bản thân cũng không phải không muốn chơi, mà là không dám nói ra mình muốn chơi. Từ nhỏ đến lớn, nàng không dám có thứ mình muốn làm, chỉ có thứ người nhà yêu cầu phải làm, đã quen. Hiện tại, nàng vẫn là có rất nhiều điều không dám.
Trì Đường: "Chơi vui hông?"
Du Dư: "... Chơi vui."
Trì Đường kéo tay nàng cười thành tiếng, "Vậy mai lại tiếp tục chơi."
Tối hôm sau, hai người không thể ra ngoài chơi, Trì Đường một mình ra cửa, đến hai con phố gần đó mua băng vệ sinh cho Du Dư. Du Dư đột nhiên đến kỳ, hai người cũng không mang theo đồ khẩn cấp, hiện giờ còn đang ngoan ngoãn ngồi trong phòng vệ sinh chờ nàng về cứu viện.
Trì Đường mua đồ xong vội vàng rời khỏi siêu thị, bên này là khu nhà cũ, ban đêm ít người, lề đường cũng không đèn đóm. Nàng ra ngoài một đoạn, bỗng nhiên có cảm giác sau lưng có ai đó đi theo, nghe thấy tiếng bước chân một người nào đó quanh quẩn xung quanh.
Lúc rẽ hướng nàng vờ lơ đãng nhìn ra sau, phát hiện quả thật có người, là một nam nhân xa lạ, có chút ục ịch mập mạp, lập tức căng thẳng, mắt quét về phía trước, phố bên cạnh có một cửa hàng bán lẻ khi nãy còn chưa mở cửa giờ đã mở đèn sáng trưng, nàng lập tức chạy tới.
Đi đến kệ hàng của cửa hàng bán lẻ đứng, nàng nghiêng đầu, nhìn thấy người đàn ông đó cũng chậm rãi đi tới, dừng lại đối diện xéo xéo với nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!