Chương 35: (Vô Đề)

Vù vù.

Tiếng rạp bị gió thổi mạnh.

Thường Thời Quy nhìn Ninh Tây, không biết nên nói cái gì.

Trong ký ức của hắn, Ninh Tây lúc học cao trung cười ngây thơ, còn nhớ cô ngày thành lập trường tiến lên bục nhận sinh giấy khen bộ dáng vừa thẹn thùng lại vừa tự hào.

Đương nhiên, còn nhớ sâu nhất chính là lúc hắn ở bệnh viện, nụ cười của cô vô cùng sáng lạn.

"Cô bé này mới vừa nhập viện, lớn lên rất đẹp mắt, đáng tiếc bị bệnh dùng thuốc, béo thành cái dạng này,"

Một y tá chăm sóc cho hắn vẻ mặt tiếc nuối.

"Thật sự là đáng tiếc."

Hắn không hiểu y tá vì cái gì nói như vậy, bởi vì theo ý hắn, cô bé này khi vui tươi hớn hở thì cười rộ lên bộ dáng rất đẹp mắt, còn đáng tiếc chỗ nào?

Gần như mỗi ngày hắn ở bên cửa sổ phòng bệnh nhìn cô ở phía dưới hoa viên tản bộ, hoặc là cùng cha mẹ làm nũng, nhìn đáng yêu cực kỳ, sau đó tâm tình hắn cũng khá hơn một chút.

Về sau hắn thường thường trở về cao trung hỏi thăm tin tức của cô, chủ nhiệm miệng lúc nào cũng đầy tán thưởng, nói cô tôn trọng lão sư, thông minh, đầu óc nhanh, thành tích tốt, thậm chí còn đại diện trường học đi thi.

Hắn luôn nghĩ một cô bé lúc nào cũng tươi cười sáng lạn cuộc sống sẽ trôi qua rất tốt, lão sư thích, cha mẹ yêu thương, thành tích lại tốt. Nhưng hắn lại không nghĩ tới những người khác ác ý với cô.

Có chút ít qua lại, hắn cho rằng ở trong ký ức đã mơ hồ, nhưng lúc Ninh Tây hỏi, hắn mới biết được có nhiều thứ còn rõ ràng, rõ ràng đến như hôm qua vừa mới phát sinh.

Ninh Tây nhìn Thường Thời Quy, vẻ mặt hắn hoảng hốt, giống như không muốn nói về chuyện cũ.

Cô cười nhạt một tiếng:

"Tôi chỉ thuận miệng hỏi, Thường tiên sinh không cần để ở trong lòng. Ninh Tây cười cười, xoay người liền chuẩn bị rời đi."Đợi chút,

"Thường Thời Quy đưa tay bắt lấy cổ tay cô, ánh mắt tiến vào đáy mắt cô."Chín năm trước, tôi mỗi ngày đều ở trước cửa sổ chờ em xuất hiện. Có một tháng có ba ngày mưa, ba ngày em không có ra khỏi phòng bệnh.

"Bên tai giọng nói dần dần biến mất không thấy gì nữa, toàn bộ thế giới dường như đều an tĩnh lại. Thường Thời Quy ánh mắt quá ôn nhu, Ninh Tây cảm giác mình sắp bị này sự ôn nhu này bao lấy. Thường Thời Quy buông tay Ninh Tây, tự cười nhạo nói:"Em sẽ không biết, em mỗi ngày đi ra tản bộ, chính là thời khắc tôi mong đợi nhất."

Ninh Tây chợt nhớ tới Trương Thanh Vân có đề cập qua chuyện của Thường Thời Quy, anh hai mươi tuổi cùng cha ngồi trên một chiếc xe không may gặp tai nạn, Cha Thuờng tử vong tại chỗ, hắn may mắn chỉ bị thưởng.

Về sau Thường Thời Quy trở thành người cầm lái Thường thị tập đoàn, tuổi còn trẻ lại ở thương giới thành thạo, khiến vô số người kiêng kỵ.

"Khi đó tôi nghĩ, cô bé này cười thật là đẹp mắt, tựa như một đóa hoa hướng dương, khiến người ta không dứt ánh mắt ra được."

Ninh Tây cố gắng hồi tưởng năm đó, khi đó tốt nghiệp trung học cơ sở, ngã bệnh nằm viện sử dụng thuốc kích thích, cả người béo thành một vòng, người đến thăm cô lúc rời đi, đều là vẻ mặt đáng tiếc.

Có thể nhìn ra trên mặt cô nụ tươi cười sáng lạn, vị Thường boss này ánh mắt khả năng có chút không tốt lắm.

Anh... Ninh Tây vốn nói là Thường Thời Quy nói giỡn, nhưng khi nhìn đến cặp mắt của Thường Thời Quy, liền không mở miệng được.

"Cho nên em đối với tôi mà nói, chính là một người rất trọng yếu rất trọng yếu... Bạn cũ, nhưng căn bản không biết rõ tôi tồn tại"

Thường Thời Quy hướng về Ninh Tây khẽ mỉm cười.

"Ninh Tây, cảm tạ em đã mỉm cười, theo giúp tôi đi qua thời gian gian nan nhất."

Ninh Tây trái tim khẽ run lên.

"Ninh Tây, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo."

Nghe nhân viên làm việc gọi mình, hướng về Thường Thời Quy cười cười, xoay người hướng về khu quay phim chạy tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!