Chương 41: (Vô Đề)

Khang Tịch vội vàng cầm chai rượu trêи bàn mà tên nhóc kia uống lên nhìn, ngay lập tức bị số nồng độ cao rực rỡ kia làm cho sợ ngây người. Một bàn này đều là người có tửu lượng cực tốt, là loại người được xưng trong giang hồ ngàn chén không say, nên bọn họ ngồi chung bàn, gọi toàn nồng độ cao.

Khang Tịch thở ra, nghĩ, tiêu rồi. Tên này sau khi uống xong thật sự có thể khởi động thay đổi hình thái trực tiếp biến thành một người cực kỳ siêu khác người! Từ khi biết được đến giờ, nàng thấy người kia say rượu tổng cộng có hai lần.

Lần đầu tiên là lúc học trung học, trường tổ chức buổi dã ngoại, kết quả hôm đó có một bạn nam len lén mang rượu đến. Học sinh trung học, vị thành niên, đối với những việc người lớn không cho làm luôn ôm lòng hiếu kỳ mãnh liệt, ví dụ như uống rượu.

Lúc đầu Quý Ưu Trạch và Khang Tịch còn vui vẻ chạy đuổi theo diều trêи đồng cỏ, đột nhiên có người nói với các cô, bên tổ ba có người đem theo bài, chơi rất vui. Kết quả lúc đi đến phát hiện có người mang rượu theo. Sau đó có vài người vừa đánh bài vừa uống chút rượu, uống đến mặt đỏ tới mang tai.

Ngay từ đầu Quý Ưu Trạch từ chối quyết liệt, sau cùng chịu không nổi lòng hiếu kỳ quá lớn, cũng uống. Sau khi uống xong, người kia loạng choạng đứng dậy, đỡ khuôn mặt đỏ như trái cà chua chạy đến trước mặt chủ nhiệm đang câu cá.

Lúc đó chủ nhiệm vừa mới câu được con cá, Quý Ưu Trạch vòng tới vòng lui thấy trêи mặt nước có bong bóng, có vẻ như là không thấy rõ nó là cái gì, vì vậy cô nấc cụt chạy lon ton đứng bên cạnh các chủ nhiệm, cô nói: "Yêu quái, chạy đi đâu!"

Nói xong, người kia còn đấm một cái trúng quai hàm chủ nhiệm.

Sau khi quay về trường, cả đám bọn họ bị lôi đi viết bản kiểm điểm.

Lần thứ hai, chính là lần trước. Quý ta đây uống say, một cước đạp hư cửa nhà Khang Tịch, lại còn vào phòng vệ sinh vứt tất cả mỹ phẩm của Khang Tịch vào thùng rác.

Nghĩ đến đây, mặt mũi Khang Tịch trắng bệch, nghĩ dù thế nào đi nữa, cũng phải bắt vị tôn đại thần này đi! Nếu không, nếu như cô lơ mơ làng màng mà công khai, vậy coi như xong.

Mà lúc này, sau khi Quý Ưu Trạch uống xong ly coca trộn lẫn rượu kia xong, sắc mặt chầm chậm đỏ lên. Bạch Lâm không biết chuyện thấy thế tưởng Quý Ưu Trạch bị cảm phát sốt gì đó, vội vàng vươn tay ra, dò trán Quý Ưu Trạch.

"Ngươi làm gì thế?"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Quý Ưu Trạch níu tay Bạch Lâm lại, ợ một cái, sau đó nói: "Điêu dân lớn mật, dám suy nghĩ mưu đồ bất chính với ta!

"Bạch Lâm vừa nghe, cả người đần ra. Người xung quanh cũng bị tiếng nói của Quý Ưu Trạch hấp dẫn hoàn toàn, đều cầm chiếc đũa xoay đầu lại, nhìn về phía ngọn nguồn tiếng nói kia."Chị Bạch Lâm, chị đừng tức giận, cậu ấy uống nhiều, say rượu nói đùa thôi. Tôi mang cậu ấy về nghỉ ngơi, chị thấy thế nào?" Khang Tịch nói, đi ra phía trước, giúp đỡ tháo lỏng tay Quý Ưu Trạch đang giữ chặt tay Bạch Lâm.

Đúng lúc này, Quý Ưu Trạch lại xoay đầu, nhìn Khang Tịch, mặt đỏ bừng bừng xít lại gần nàng từng chút từng chút. Tư thế này quá mờ ám, thật sự làm cho mạch máu người ta phun trào, hầu như tất cả mọi người đều nhìn các cô, cũng sắp nhét được cả nắm tay vào miệng mình.

Giữa lúc tập thể mọi người đang hiểu sai, tròng mắt Quý Ưu Trạch đột nhiên hơi híp lại, quay đầu nhìn Bạch Lâm, hừ hừ nói: "Thì ra ngươi là Bạch nương tử…

"Mọi người đều quýnh lên. Sự chênh lệch giữa chị Bạch Lâm và Bạch nương tử… rõ ràng lớn siêu cấp vô địch được không! Nói sau khi Quý Ưu Trạch say rượu, não động thật sự lớn đến đáng sợ, hoàn toàn không giam lại được!"Quý tiểu thư này cũng thật là, đùa rất vui."

Một người đàn ông ngồi bên cạnh Vương Nguyệt Bán cười đến vui vẻ, cầm ly rượu nói.

"Đúng vậy, thật ra con người cũng không tệ lắm." Vương Nguyệt Bán trả lời. "Không nghĩ đến sau khi uống sau sẽ hài hước như vậy, ha ha.

"Người đàn ông nghe vậy, mỉm cười gật đầu. Dương Thải Lâm vốn đang cùng người khác nói chuyện tán gẫu rất vui vẻ, kết quả nhìn sang, phát hiện gương mặt Quý Ưu Trạch đỏ bừng bừng, cũng biết là xảy ra chuyện gì, vậy nên lập tức đi đến. Cùng lúc đó, Thái Vân cũng chạy tới. Sau khi hai người cùng với Khang Tịch đỡ Quý Ưu Trạch về phòng khách sạn, đấu mắt với nhau, giống như là tay cầm dao phay chém dây điện, một tia lửa lóe lên! Đồng thời, hai người rất ăn ý mà ra khỏi phòng, đi đến hành lang, bật chế độ đấu khẩu."Sống trong giới giải trí nhiều năm, biết nghệ sĩ của mình không thể uống rượu còn không ngăn cản, gây ra trò cười thế này cũng rất tuyệt. Thật không biết một số người làm người đại diện như thế nào nữa."

Hai tay Thái Vân ôm vai, giày cao gót giẫm trêи sàn nhà chục cái, trong ánh mắt toát lên tia châm chọc nồng nặc.

"Có vẻ như Thái Vân cô già thật rồi, lỗ tai cũng không dùng được. Lúc A Trạch đi kính Bạch Lâm, từng nói lấy coca thay rượu. Vậy đã nói rõ là em ấy không biết trong tay cầm là rượu. Ngay cả khả năng nghe và năng lực suy đoán căn bản cũng không có, tôi thấy nha, cô tháo đầu mình xuống sửa chữa đi rồi hãy lắp vào mới đúng."

Dương Thải Lâm nói xong, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Ha ha." Thái Vân nghe thế, liếc mắt.

Dương Thải Lâm hừ mộ tiếng, nhìn Thái Vân từ trêи xuống dưới, nhìn một lúc lâu, cũng không nói chuyện.

Không thể không nói, ngoại hình Thái Vân cũng không tệ. Vẻ đẹp của cô, không phải là từ một đống mỹ phẩm và phong cách, mà là bên trong bản thân cô được hơn.

Dù sao hai cô quen biết đã hơn một hai chục năm, từ thời học sinh đến khi trưởng thành, thật ra từng giai đoạn hình dáng của đối phương, đều thấy trong lòng mình.

Dương Thải Lâm còn nhớ rõ, Thái Vân từng mơ ước làm một diễn viên. Khi đó, vẫn chưa tốt nghiệp. Nhưng về sau lại xảy ra một chuyện, làm cho sau lưng Thái Vân xuất hiện vết thương dài, mơ ước làm diễn viên của cô, vỡ nát.

Thái Vân ngày nay, rẽ ngôi giữa, đôi mắt màu đất hốc mắt trở nên cực kỳ sâu sắc. Cả người cao thấp đều là hàng hiệu xa xỉ, không hề giống với người đại diện. Chẳng qua là không biết, những vết sẹo sau lưng cô, đã tốt hơn chưa.

"Cô nhìn tôi đủ chưa? Chẳng lẽ tâm hồn bé nhỏ bị sắc đẹp của tôi câu đi rồi à?" Thái Vân nói, vung tóc, làm động tác quảng cáo kinh điển "Dùng tung bay, càng tự tin

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!