*Sông Hán có nữ nhân dạo chơi, mà chẳng thể cầu mong gì.
"Ha ha." Quý Ưu Trạch nghe xong cười một tiếng, sống lưng thẳng tắp mắt không chớp trả lời:
"Cô từ vườn thú nào ra thế, tiêm vắc -xin phòng bệnh chưa vậy, cô phun gì chứ? Tôi đâm mẹ cô hay chém ba cô à?"
"Cô, cô cô cô, cô đúng là xấu tính!
"Nhân viên cửa hàng tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như hận không thể tát cô một bạt tai. Nhưng lúc này, đột nhiên Khang Tịch lại chen vào đi đến, nhoài người về trước mặt nhân viên cửa hàng, ngón tay trắng nõn tinh tế gõ một cái trêи quầy, nói:"Không phải muốn chị ký tên sao? Chị phải ký vào đâu đây?"
"Ngay, ngay đây được rồi!
"Nhân viên cửa hàng thay đổi ngay lập tức, trở nên xấu hổ lại ngại ngùng, lục trong túi xách hồi lâu, lục ra một cuốn sổ nhỏ, kính cẩn đặt trêи quầy trước mặt Khang Tịch. Khang Tịch rút bút ra, nhanh chóng ký xong, sau đó nhìn nhân viên cửa hàng, hỏi:"Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười, mười chín tuổi ạ!"
"Ồ~ lớn lên thật sự rất dễ thương nhỉ. Đúng là fan của chị đều là tiểu mỹ nữ. Nhưng mà, muốn đẹp hơn nữa, thì phải chú ý bí quyết nha."
Khang Tịch nói xong, nháy mắt một cái.
"Cái gì, bí quyết gì ạ?"
"Cư xử thân thiện, đối phương sẽ cảm thấy thoải mái hơn, thấy tâm tình đối phương tốt, tâm tình của mình cũng tốt hơn. Nhớ kỹ, tướng tùy tâm sinh."
Khang Tịch nói xong, lấy một túi khoai tây chiên trêи kệ bên cạnh, kẹp trong ngón tay thon dài một cách vi diệu, sau đó đặt trêи quầy, hé môi: "Tính tiền."
Khi nhân viên cửa hàng nghe xong, lập tức cắn môi dưới gật đầu, không nói gì nữa, hình như là bị Khang Tịch ảnh hưởng, đang kiểm điểm chính mình.
Quý Ưu Trạch một bên đến quán bar, đeo kính râm đen lớn gọi cho một ly cocktail, không nhìn số độ, sau khi uống xong có chút choáng váng, nhìn cái gì cũng có chút bóng chồng.
Cô chỉ muốn mượn rượu tăng can đảm mà thôi, tự nói với chính mình ít ra cuộc sống này không thất bại, vẫn có thể sải bước về phía trước.
Nhưng cô lại quên mình là người một ly đã ngã.
Không, không, thực tế này còn nghiêm trọng hơn, cô là một người kẹo rượu gì ăn nhiều hơn mấy viên đều có thể say. Năm kia, có người lén đổi chút rượu trong ly cô.
Sau khi cô uống xong thì gương mặt đỏ ửng nắm mặt một cô bé hỏi: "Gương thần ơi gương thần, xin hỏi trêи đời này ai là người đẹp nhất?"
Loạng choạng quẹt thẻ tính tiền, bấm sai mật khẩu vài lần, thẻ bị đóng băng.
Vì vậy cô giật lại túi xách lục lọi một hồi, cuối cùng lôi ra một tờ một trăm đồng giá trị lớn, ba tờ năm mươi nhân dân tệ, hai tờ tiền mặt mười nguyên, cùng với mười chín đồng tiền kim loại. Đập lên bàn, lảo đảo lắc lư dưới chân ghế đi về.
Chốc lát có cảm giác như đạp không khí.
Hình thức say rượu biểu hiện cụ thể có rất nhiều loại. Có khi là sắc mặt trắng bệch tinh thần tỉnh táo nhưng đi lạc đường này. Có khi là mặt đỏ tới mang tai rượu quá độ, điên khùng vừa khóc vừa ầm ĩ còn muốn thắt cổ. Có khi phản ứng gì cũng không có, nằm úp sấp trêи bàn hoặc trêи đường ngủ khò khò.
Mà triệu chứng của Quý Ưu Trạch chính là, sức lực trở nên rất lớn nhưng bước đi hai chân đá nhau. Hơn nữa kèm với tư duy giống như là được bọc trong một lớp bột nhão, có thể đem mặt trời nhìn thành mặt trăng.
Về đến nhà, Quý Ưu Trạch đứng ngoài cửa bắt đầu quẹt thẻ.
Vang lên vài tiếng tích tích tích, nhưng cửa vẫn không mở ra.
Vậy nên Quý Ưu Trạch một bên cắn răng nắm chốt cửa một bên vừa đạp vừa hét to:
"Cửa hư cái gì thế, bà đây mới tới thì hỏng thành như vậy, bà phải khiếu nại! Khiếu nại!"
Quý Ưu Trạch đạp một cái, thế là bên kia của phanh một tiếng đã bị cô đạp ra.
Quý Ưu Trạch cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa ra ầm một tiếng đi vào trong, thì cảm thấy có cái gì đó nặng nề ngã trêи mặt đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!