Chương 34: (Vô Đề)

Sau khi rời khỏi tiệc cưới, Quý Ưu Trạch nói mình có chút chuyện cần làm, không về khách sạn, cũng không tiện đường với Khang Tịch.

"Vậy không bằng mình đi với cậu?"

Khang Tịch cười hỏi.

"Không cần, cái đó, tự mình có thể giải quyết?" Quý Ưu Trạch vội khoát tay từ chối.

Vậy nên, Khang Tịch đành phải gật đầu, đi trước. Đợi đến khi bóng dáng Khang Tịch hoàn toàn biến mất, Quý Ưu Trạch mới đi ra ngoài. Nhìn xung quanh một hồi, mới đi đến chỗ mà Hướng Dụ Cẩm nói.

Là một quảng trường, Quý Ưu Trạch ôm tâm tình lo sợ bất an đi đến đối diện quảng trường, đè thấp mũ xuống một chút, kéo kính râm xuống, lại kéo khẩu trang lên cao. Nhìn sang bên kia quảng trường, lại nhìn sang bên cạnh lối đi bộ, tìm kiếm ông già bán hoa trong truyền thuyết kia.

Cảm giác thật ngu ngốc, loại chuyện đó sao có thể tin? Quý Ưu Trạch nghĩ như vậy, quay đầu muốn chạy. Thế nhưng, nếu đã đến rồi, không bằng đi dạo nhìn một chút thôi, coi như là dạo mát thưởng thức phong cảnh có sao đâu?

Nghĩ đến đây, nên Quý Ưu Trạch lại dừng chân, xoay người lại, tiếp tục tìm kiếm. Không bao lâu, cô nhìn thấy một ông lão kéo một chiếc xe ba bánh đầy hoa chậm rãi từ quán ăn nhỏ đối diện đi qua, vậy nên Quý Ưu Trạch lập tức đi qua lối đó.

"Cô gái, mua hoa sao?"

Ông lão mỉm cười nhìn Quý Ưu Trạch.

"Mua, tất nhiên mua. Lấy hai cây." Quý Ưu Trạch quá khẩn trương, chợt quên mất chuyện hoa chữ Lượng.

"Ha ha, hai đóa hoa hồng đúng không? Có ngay." Ông lão nói xong, lấy ra hai đóa hoa hồng.

Sau một lát, đúng thật là có ông lão bán hoa đến. Giống lời nói của Hướng Dụ Cẩm. Mặt mũi hiền lành.

Quý Ưu Trạch nghĩ một hồi, đi đến phía trước, ho hai tiếng, nói: "Ông ơi, hôm nay có bao nhiêu người mua vậy?

"Theo lời Hướng Dụ Cẩm, có vẻ như người thứ một trăm mua, có thể được hạt giống hoa kỳ lạ đó. Ông lão nghe vậy, nói:"Hôm nay buôn bán cũng không tệ lắm, ông vừa mới mở hàng, không ít người đến mua, cụ thể bao nhiêu người ông cũng không rõ lắm.

"Quý Ưu Trạch còn muốn hỏi nhiều thêm chút, nhưng cảm thấy hỏi trực tiếp, cảm giác quá đần, vậy nên cầm hai đóa hoa cúi đầu đi về nhà. Sau một lát, cô nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc."Bây giờ tôi mua, có phải người thứ một trăm không?

"Giọng nói kia trong trẻo thuần khiết, ngọt mà không ngán. Quý Ưu Trạch lập tức nghe ra là ai đến. Vậy nên, cô dừng chân tại chỗ, vểnh lỗ tai lên nghe chút tình hình bên kia."Này… tiểu thư, tôi bán hoa rất ít khi đếm hết, cụ thể bán ra bao nhiêu, đều là tối về mới thống kê. Với lại cũng không phải thống kê bán cho bao nhiêu người…

"Ông lão ngại ngùng nói. Quý Ưu Trạch hơi quay đầu, muốn nhìn xem đến tột cùng là ai, chứng minh suy đoán của mình, tiếc là người nọ bị ông lão mặc áo khoác dài rộng che mất, nhìn không được."Không phải nghe nói, sẽ tặng hạt giống này nọ sao?"

"Hạt giống gì? Cô gái cô đừng đùa tôi chứ, cô có muốn mua hoa không? Những bông hoa này tươi cả!"

"Tôi… mua."

"Có ngay, cô muốn mua hoa gì?"

"Hoa hồng, lấy hai đóa đi."

"Có ngay…"

Sau một lát, ông lão đẩy xe rời khỏi.

Vậy nên, cô gái vẫn luôn bị ông lão che mất cuối cùng cũng lộ mặt thật.

Hình như nàng vẫn chưa chú ý tới Quý Ưu Trạch, chỉ cúi đầu bỏ ví tiền vào túi xách trêи vai, lại vén sợi tóc bị gió thổi, quan sát đóa hoa trong tay. Qua một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, sau khi thấy Quý Ưu Trạch, nàng hơi hé môi dưới, kính râm gần như bị kinh ngạc rớt xuống mũi.

Ba phút sau.

Hai cô gái cầm hai bó hoa trêи tay, đi bên cạnh nhau mang hai tâm sự khác nhau. Hình như đều đang suy nghĩ nên nói gì, nhưng từ đầu đến cuối lại không có ai mở đầu.

Hoa hồng kiều diễm ướt át, cánh hoa bên ngoài mềm mại, quấn trong lớp nilon trong suốt, trông rất đẹp.

Qua một lúc lâu, Quý Ưu Trạch rốt cuộc nhịn không được, nói: "Ha ha ha, không phải cậu tin Hướng Dụ Cẩm, nên mới…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!