Cảnh quay tiếp theo, là ở một nơi vừa mới sửa xong, đang chọn kiểu quay đường phố.
Thời gian đã trôi qua nhiều năm, Trầm Thanh Thiển và Quan Cảnh gặp nhau lần nữa, sau khi hóa giải mâu thuẫn, về sống chung với nhau, dưới sự xem thường của mọi người. Nhưng sinh hoạt cũng không tốt đẹp như mong đợi. Không thể tránh khỏi những chuyện vụn vặt, rắc rối trong sinh hoạt.
Trầm Thanh Thiển rời khỏi nhà, mở một quán trà, Quan Cảnh mở một tiệm bán hoa. Các cô cho rằng chỉ cần năng lực của bản thân trở nên mạnh mẽ, có thể bên cạnh nhau. Đồng thời cũng vì thế mà cố gắng. Nhưng lại quên mất tình cảm ban đầu, quên duy trì bảo vệ.
Ngày qua ngày, ban ngày các cô bận rộn không ngừng trong kinh doanh của bản thân, đến đêm cũng xử lý một chút chuyện như trước.
Công việc và chuyện vặt vãnh tích tụ, vì vậy mà hai người phát hiện, thật ra trở ngại lớn nhất giữa các cô, không phải giới tính, không phải ánh mắt người ngoài, mà là bản thân mình.
Cuộc sống ở chung với nhau quá lâu, tình cảm tươi đẹp đến đâu cũng sẽ trở nên khô khan, không thể tìm thấy cảm xúc rung động tim đập rộn như lúc đầu. Hết thảy mọi thứ đều trầm xuống. Khoảng thời gian này có lẽ là dùng hai ba câu chuyện nhỏ kết hợp thành.
Bộ tiểu thuyết này nói về điều gì đó rất đơn giản, mà còn có chút lỗi thời, nhưng đối với nhân vật và tình cảm có thể nói là khắc họa cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, cũng chỉ có một điểm này, mới chạm đến lòng người xem.
Câu chuyện không phải rất mãnh liệt đầy kịch tính, thật ra đối với diễn viên mà nói, đây càng là thử thách kỹ năng diễn xuất hơn.
Ban ngày đã quay rất nhiều, đến buổi tối, chỉ cần quay thêm một cảnh.
Đó là đoạn Quan Cảnh nhập hàng về, phát hiện Trầm Thanh Thiển đã không làm một chuyện mà mình dặn dò Trầm Thanh Thiển phải làm, kết quả hai người cãi nhau một trận, Quan Cảnh ném túi xách nổi giận chạy ra ngoài. Lang thang một mình bên ngoài hồi lâu, cuối cùng mới quay về nhà.
Đoạn này không có bất kỳ lời tường thuật hay đối thoại nào. Đường phố thật dài, lót bên dưới là lá rơi hơi lộ ra thân cây cao vút, đằng sau thân cây là những cửa hàng nhỏ. Tiệm trang sức, cửa hàng thú cưng, tiệm bán quần áo, bên trong còn xen lẫn tiệm bánh bao, gia cụ, búp bê.
Mỗi người đều đang làm việc của mình, hoặc vui vẻ ra mặt, hoặc mặt không cảm xúc phía sau quầy nấu cháo, hoặc tranh cãi gì đó với khách hàng.
Quý Ưu Trạch quấn chặt quần áo, góc áo tung bay theo bước chân. Máy quay sát đất ghi hình, ngọn đèn lúc sáng lúc tối, giày thể thao đạp lên nhựa đường thô ráp, bước chân không nhanh không chậm.
Cảnh quay này chủ yếu quay đúng là loại tâm tình này. Quý Ưu Trạch đi tới đi tới, giống như quên mất xung quanh có nhân viên đi theo. Cô nhìn con đường này, cảm giác dường như mình và nhân vật Quan Cảnh này thật sự như hợp hai thành một.
Quay xong cảnh này, lại quay cảnh sau khi Quan Cảnh trở về.
Đạo diễn hô một tiếng bắt đầu, Quý Ưu Trạch đóng vai Quan Cảnh móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, lại phát hiện cửa khép hờ không khóa.
Sau khi tiến vào, thấy Trầm Thanh Thiển lúc này vẫn đang bận rộn trong bếp làm một bàn cơm, tất cả đều là món Quan Cảnh thích. Ngón tay của Quan Cảnh lướt qua mặt bàn, nhìn phía phòng bếp, đi vào, không nói hai lời hỗ trợ bày chén đũa lên bàn.
Ánh sáng mờ nhạt.
Hai người đều không lên tiếng ăn cơm, sau đó một người rửa chén, một người lau nhà, sau khi hoàn thành tất cả mọi việc thì cùng nhau ngồi trêи ghế sa lon đắp chăn, đầu chạm đầu xem phim trêи ti vi.
Tiếng ti vi ồn ào, sau khi chuyển một vòng các kênh, Quan Cảnh đột nhiên hỏi: "Không từ mà biệt, đã nói phải gắn bó đến già, chúng ta làm được không?"
Trầm Thanh Thiển nghe vậy, quay đầu nhìn cô, trả lời: "Có thể."
Sau khi tất cả nhiệm vụ hôm nay quay xong, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch cùng nhau đi xem lại kết quả. Bởi vì trong một ngày vội vàng quay nhiều thứ, nên trong đầu mọi người đều có chút căng thẳng thần kinh, cảm giác như sắp chết.
Duy trì liên tục ba bốn ngày, đều là sáng sớm ba bốn giờ quay đến tối mười một mười hai giờ, tinh lực thật sự hoang tàn.
Hơn nữa phải nắm bắt thời gian tiến độ cùng lúc phải phối hợp với lịch trình của mọi người, vậy nên chủ yếu đều ví dụ như, lúc ban ngày, cùng một tạo hình, thì lấy tất cả mọi chuyện xảy ra có cùng tạo hình đều quay hết, buổi tối cũng như vậy.
Cũng không phải dựa theo nội dung phát triển của vở kịch để quay phim. Nên bình thường hay xuất hiện tình huống như: lúc thì khóc lúc thì cười.
May là có hướng dẫn của đạo diễn, diễn viên cũng có hiểu biết cao, nên ghi hình rất thuận lợi, coi như là quay rất nhanh. Đương nhiên tốc độ vẫn không vượt qua bộ "Saw
", trừ đi hậu kỳ cắt nối biên tập, lúc quay điện ảnh chưa từng vượt qua một tháng. *Saw (2014): Phim kinh dị của đạo diễn James Wan, remake chỉ 5 ngày quay trong vòng 18 ngày tất cả diễn viên không có buổi tổng duyệt. Nhưng bộ"Nghe Lời Gió Nói" có thể coi như là tốc độ cực nhanh, cho đến giờ, chỉ còn lại một phần nhỏ cần quay. Bởi vì Khang Tịch phải về nhà, nên đạo diễn đưa quần chúng và các vai phụ tập trung mấy ngày nay để ghi hình.
Lễ mừng năm mới dì giúp việc cũng không làm việc, nên Khang Tịch đã giao cún con cho một người bạn trong thành phố nhờ chăm sóc, sau đó quay về nhà.
Quý Ưu Trạch cũng không cho Dương Thải Lâm nhận công việc mới, quay về nhà.
Trong nhà vẫn như cũ, không có gì thay đổi, chẳng qua là cảm giác mơ hồ, hoa trêи bệ cửa sổ trông uể oải rất nhiều, có thể là vì mùa đông gây nên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!