Chương 22: Trong im lặng có điều gì đó lên men

Bên trong phòng tắm của Khang Tịch, đặt sữa tắm tự nàng mang đến, dầu gội đầu, sữa dưỡng thể, tinh dầu vân vân. Trong đó có hai loại sản phẩm do Khang Tịch làm đại diện phát ngôn.

Vì cô gái kia nói, khi làm đại diện phát ngôn gì đó, nhất định phải tự mình dùng thử, xác định là tốt hay xấu, mới có thể nhận. Mới có thể giới thiệu với công chúng.

Những lời này, là lời Khang Tịch nói khi đồng ý làm đại diện phát ngôn. Những lời này, rất nhiều ngôi sao cũng từng nói, nhưng hơn phân nửa chẳng qua là trước mặt thì nói thế, nhưng sau đó cũng không dùng cá nhân.

Nhưng Khang Tịch lại thật sự làm như vậy.

Quý Ưu Trạch mở vòi sen, dội toàn thân mình ướt lách tách. Sau đó cẩn thận nặn sữa tắm ra, dùng bông tắm mình mang qua vò ra bọt biển.

Mùi sữa tắm này nhàn nhạt, không quá nồng.

Tắm rửa xong, Quý Ưu Trạch bôi sữa dưỡng thể toàn thân, không khỏi cảm thán, nhãn hiệu này hình như cũng không tệ lắm, bôi lên người cảm giác thật thoải mái.

Thay đồ ngủ, Quý Ưu Trạch đẩy cửa đi ra ngoài, Khang Tịch đang xếp độ quay đầu lại, ngạc nhiên.

"Làm gì nhìn tôi như vậy?" Quý Ưu Trạch không hiểu cho nên hỏi.

"Cậu mặc như vậy, là định điên cuồng ra ngoài chơi đánh bóng?

"Khang Tịch khép lại vali, trêи mặt như đang khóc, lại như đang cười. Quý Ưu Trạch nghe thấy thế, nói:"Tôi ghét nhất là bị người khác nghi ngờ gout thẩm mỹ quần áo của tôi.

"Hai tay Quý Ưu Trạch chống nạnh, không vui. Bộ đồ kia màu nền là vàng, ở giữa có ba sọc màu đen hình chữ V, hai tay áo cũng có ba sọc màu đen, quần thì đen thui. Khang Tịch nhìn cô, cảm thấy giống như nhìn thấy một thiếu nữ đổ mồ hôi như mưa trêи sân vận động."Tôi hiểu."

Khang Tịch gật đầu, lại chém một nhát: "Nhưng cậu có gout thẩm mỹ à?"

"Á à, cậu chán sống rồi chứ gì?!" Quý Ưu Trạch tiếp tục khó chịu.

"Vậy là cậu không chỉ là vận động viên đánh bóng, mà còn đến từ Ả Rập hả?

"Khang Tịch vừa nói vừa chỉ chỉ đầu. Quý Ưu Trạch xoay người, đánh giá mình trong gương đối diện. Bởi vì gội đầu, cô lấy khăn mặt quấn thành mũ, trùm chặt trêи đầu cô, nên trông cũng giống thật… Ngay lúc Quý Ưu Trạch xoay người, Khang Tịch đứng đằng kia lại cười gấp đau sốc hông, nàng vươn bàn tay tinh tế trắng noãn, chỉ vào lưng Quý Ưu Trạch, nói:"Quý Ưu Trạch, quần áo cậu còn viết số '23', cậu thật sự không sao chứ, cậu vẫn bình thường à, cậu thật sự không đi đánh bóng hả?"

Quý Ưu Trạch nghe được tiếng cười của Khang Tịch, xoay người lại, vẻ mặt không vừa lòng, nói: "Buồn cười đến vậy à?"

Khang Tịch vươn tay xếp đồ, vừa cười vừa lắc đầu, sau đó để tay phải lên lỗ tai làm tư thế gọi điện thoại, ho khan hai tiếng, nói: "Alo? Jim, hình như các anh vừa thất lạc một đội viên đó, thật mà, tôi không có lừa anh, ha ha ha!"

"Cậu muốn chết!"

Quý Ưu Trạch lấy khăn đầu ra, sau đó đạp dép chạy tới, ôm lấy thắt lưng Khang Tịch, giống như con bò đẩy nàng lên giường.

"Ha ha ha, cầu thủ tấn công hả? Nhưng ánh mắt hình như không được tốt cho lắm đó, tôi không phải bóng nha…" Khang Tịch ngã xuống giường cười đến không ngồi dậy nổi.

"Hừ, cậu đây không phải bóng à?!

"Quý Ưu Trạch nói, hai tay ấn phía trước một cái, vừa mới ấn vào… xúc cảm thật mềm mại. Khang Tịch hóa đá, Quý Ưu Trạch cũng hóa đá. Chốc lát sau, Quý Ưu Trạch liếc nhìn nàng, không để ý tới nàng, đi vào phòng tắm, rút máy sấy trêи tường, bắt đầu thổi tóc. Khang Tịch phát hiện, có một cô gái hình như đỏ mặt rồi."Cậu tắm xong rồi, không về à?"

Khang Tịch hỏi.

"Tôi… tôi là, quên cầm theo máy sấy." Quý Ưu Trạch thật hiển nhiên nói cuồng.

"Nhưng trong phòng tắm khách sạn vốn có mà, không phải hả?" Khang Tịch không chút lưu tình đâm thủng lời nói dối của cô.

"Cái máy sấy đó cũng hư rồi, rò điện, tê tay! Cái của tôi tôi quên đem theo." Quý Ưu Trạch tiếp tục nói dối bừa.

Bên ngoài phòng tắm không có tiếng động.

Thổi tóc xong, Quý Ưu Trạch đi ra, ngồi xuống một băng ghế.

"Xong rồi?" Khang Tịch hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!