Sau khi Quý Ưu Trạch và Bạch Hiểu Duyệt cùng nhau lên xe Khang Tịch, dọc theo đường đi Bạch Hiểu Duyệt cứ ngồi phàn nàn mình là đời trước không biết gây ra tội gì, nên đời này mới sống khổ cực như vậy.
Quý Ưu Trạch và cô đã lâu không có liên lạc với nhau, nên cũng chỉ thỉnh thoảng gật đầu nói mấy câu, nhưng cũng không có phát biểu cảm khái gì nhiều.
Sau cùng, Quý Ưu Trạch chỉ nói một câu: "Tôi thật không nghĩ tới hai cậu còn liên lạc."
Vậy nên, Bạch Hiểu Duyệt cười ha ha, nói: 'Thật ra cũng không liên lạc nhiều. Dù sao bây giờ mọi người ai cũng bận rộn. Nói mới nhớ, hồi trung học mình với Khang Tịch đúng là không giao tiếp gì nhiều, với lại khi đó không phải Khang Tịch chuyển trường à, vốn nghĩ là cả đời không qua lại gì.
Kết quả thật không ngờ mà, sau khi lên đại học, phát hiện hai bọn mình, vậy mà rất thần kỳ lại chung một trường học, chung lớp.
Sau đó cũng chỉ hơi qua lại chút, nhưng mà khi đó Khang Tịch đã bắt đầu bận rộn rồi, mới bước một chân vào giới giải trí, với lại ngày càng tốt, thật không nghĩ đến…"
Bạch Hiểu Duyệt còn đang cảm khái.
Trong đầu Quý Ưu Trạch lại đều là chuyện áo khoác mà Hướng Dụ Cẩm nói kia.
Sau khi xuống xe, Bạch Hiểu Duyệt nói muốn đến tiệm nướng mua chút đồ nướng lén đem vào quán karaoke ăn, phải qua quầy bên chọn đồ ăn, rồi cùng với đồng nghiệp nói chuyện điện thoại.
Vậy nên, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đến bên kia đường đối diện với quầy, một chỗ không nổi bật tương đối u ám để chờ cô.
Bạch Hiểu Duyệt một nghĩ hai làm, không thể tập trung, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên mua gì, vậy nên thấy cô gái bên cạnh mua gì đó, cô cũng nói với bà chủ một câu: "Tôi cũng muốn món đó."
Sau lại, lúc cô gái kia nói muốn đổi khẩu vị thành cay, Bạch Hiểu Duyệt nghĩ đến Triệu Văn nói là dị ứng với ớt, ăn một chút sẽ nổi dị ứng, vậy nên vội vàng bổ sung một câu:
"Tôi thì không cần! Cho nhiều bột thì là Ai Cập* là được rồi!"
*Bột thì là Ai Cập (): hay còn gọi là tư nhiên, dã hồi hương. Dùng để nêm nhiều món ăn, do nó làm giảm độ ngọt tự nhiên của các món ăn.
Lúc sau, cô gái kia để WeChat phát thư thoại thì nói một câu: "Cục cưng nhớ cưng muốn chết
", Bạch Hiểu Duyệt run rẩy toàn thân, đi chỗ khác tiếp tục nói chuyện điện thoại. Chạng vạng tối hôm nay xuống một trận mưa lớn, lối đi bộ lớn có một bãi nước đọng, đèn đường chiếu rọi xuống sáng loáng. Quý Ưu Trạch suy nghĩ một hồi, cuối cùng lấy hết dũng khí nói với Khang Tịch:"Cái đó, tôi nói cái áo khoác trước kia không phải nói tới cái mà Hướng Dụ Cẩm đắp lên đùi cậu."
Khang Tịch nghe vậy, quay đầu lại nhìn Quý Ưu Trạch.
"Vậy cậu nói chính là cái nào cơ?
"Khang Tịch nháy nháy mắt với cô. Quý Ưu Trạch đá hòn đá nhỏ trêи đất, nói:"Thì cái đó."
"Cái nào?"
"Thì cái đó cái đó đó!"
"Ừ, ừm cái nào?" Khang Tịch nở nụ cười tươi như hoa.
"Hướng Dụ Cẩm nói, anh ta làm hư cái áo khoác dài của cậu rồi ném đi, sau đó cậu không chịu tha thứ cho anh ta. Anh ta nói cái áo khoác đó màu trắng, có hai tay áo lông.
"Quý Ưu Trạch cố đủ dũng khí nói ra khỏi miệng. Khang Tịch nghe rồi nửa ngày cũng không phản ứng, chỉ cúi đầu chơi điện thoại. Quý Ưu Trạch có chút bối rối, liên tục đi lại."Là cái cậu tặng tôi đó.
"Đội nhiên Khang Tịch giơ điện thoại lên, trêи màn hình nhảy ra tấm hình. Ảnh là Khang Tịch tự chụp, mặc, là cái áo khoác đó. Quý Ưu Trạch sửng sốt, vuốt vuốt chóp mũi gật đầu."Nói chứ, cái áo khoác này của cậu, nhất định là làm thủ công trình độ có hơi thấp." Khang Tịch lấy lại điện thoại, cười nói.
"Tay tôi đúng là đảng phá hoại, cậu có biết cái áo đó là tôi làm không? Bà đây mười ngón tinh tế sai chút là bị ghim thành củ cà rốt."
"Tôi đương nhiên biết là cậu làm, kỹ thuật đường may nhất định là cậu may ba từ Quý Ưu Trạch may sâu vào.
"Khang Tịch quay đầu lại, nhẹ nhàng nói một câu. Quý Ưu Trạch nghe vậy, giật mình."Cậu chê tôi?"
"Nếu như tôi chê cậu, sẽ luôn mang cái áo khoác thô lớn như vậy bên người?"
Quý Ưu Trạch nghe thế, cảm thấy Khang Tịch nói có lý vậy mà mình không thể phản bác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!