Quý Ưu Trạch thấy là Khang Tịch, thì vùng xung quanh lông mày thoáng nhăn lại.
Sau khi lấy lại tinh thần, Khang Tịch đã quẹt thẻ đi vào trước.
Dáng điệu uyển chuyển bước chân nhẹ nhàng, tóc dài kiểu rong biển đánh sau lưng, chỉ để lại một bóng lưng nóng bỏng tỉ lệ hoàn mỹ.
Ở cùng một chung cư mà thôi, cũng không phải ở sát vách, không cần phải chú ý. Nghĩ như vậy, Quý Ưu Trạch nhẹ lòng bước chân đi theo vào.
Bóc ra một kẹo ʍút̼ bỏ vào trong miệng, Quý Ưu Trạch mặc một thân áo gió dẫn theo Nghiên Nghiên nhấn cửa thang máy, chỉ là dư quang quét Khang Tịch bên cạnh, không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
Trêи người cô gái kia xịt nước hoa, nhẹ không nồng, tỏa ra trong không khí, làm không khí tươi mát. Hình như nàng cúi đầu đăng weibo, hoàn toàn không ngẩng đầu.
Rốt cục cửa thang máy mở, ba người đồng thời đi vào.
Hai bàn tay đồng thời vươn ấn nút hai mươi bốn, kết quả Quý Ưu Trạch trực tiếp đè xuống tay Khang Tịch, hai người cùng ngẩng đầu nhìn đối phương, sau đó đồng thời thu tay về chơi điện thoại.
Ở cùng một tầng không sao cả, chỉ cần không phải đối diện hoặc sát vách. Quý Ưu Trạch lấy kẹo ʍút̼ trong miệng ra, đầu ngón tay đắn đo chuyển động một vòng, hai mắt nhắm lại, sau đó nhét lại trong miệng.
Thang máy lên lầu hai mươi bốn dừng lại, soạt một tiếng mở ra, ba người đồng thời đi ra ngoài. Giày cao gót vang lên tiếng lộc cộc lộc cộc, có vẻ phá lệ thanh thúy ở trêи hành lang trống trải không người.
Cuối cùng đồng thời dừng lại, đồng thời lôi thẻ mở cửa phòng ra quẹt, một tiếng tích vang lên, hai người đồng thời quay đầu lại nhìn đối phương.
Biển số nhà trêи đầu Quý Ưu Trạch viết số 24-2.
Biển số nhà trêи đầu Khang Tịch viết số 24-1.
"Yo.
"Khang Tịch nghiêng đầu, vươn bàn tay khéo léo làm một cử chỉ *bang* đối với Quý Ưu Trạch. Cái mặt dày không gì sánh bằng kia, ẩn ý sâu xa mà lại như vô sỉ, hơn nữa cái biển số nhà kia, giống như là cười tà kêu:"Hoan nghênh vào ở nha vạn niên lão nhị (luôn đến sau)."
Còn có cái từ "Yo" kia, thật sự không khỏi khiến người ta cực kỳ không thoải mái!
"Nói tiếng người được không?
"Quý Ưu Trạch chuẩn bị cả buổi, hỏi ra năm chữ, nhưng mà một chữ cuối cùng âm mỏng lại kèm theo tiếng đóng của thanh thúy bị cắt đứt trêи hành lang. Nhưng trong chớp mắt, Khang Tịch lại cầm theo một túi xách đi ra."Cậu ở đây?" Quý Ưu Trạch nhịn không được hỏi. Nhưng lần trước tới đây, sát vách không có người đến ở. Không nghĩ tới lần này đến, thì có người ở. Hơn nữa còn là Khang Tịch!
"Cậu có thể ở, tôi thì không thể?
"Khang Tịch nháy mắt mấy cái, đối mặt với Quý Ưu Trạch, giống như là dụ mèo chơi đùa. Ngay lúc Quý Ưu Trạch định nói chuyện, thì thấy Khang Tịch mở điện thoại, trả lời đầu điện thoại bên kia một tiếng"Alo" ngọt ngào.
"Nửa giờ nữa mới đến sao? Được nha, vậy chị chờ em đến." Khang Tịch nói xong, cúp điện thoại, cũng không phản ứng Quý Ưu Trạch, mở cửa rồi đi vào.
Nghiên Nghiên ở một bên nhìn, thật sự không biết nên nói gì làm gì, cảm giác mình như một tồn tại dư thừa.
Chân mày Quý Ưu Trạch vặn vặn rồi vẹo vẹo, cuối cùng đen mặt đi đến gian phòng của mình, đóng cửa lại.
Căn nhà này hướng dương, có thể hấp thụ ánh nắng, kề sát thủy tinh là có thể tắm nắng miễn phí. Căn nhà thật lớn, trước mắt chỉ kề sát gạch và giấy tường, một đống vật dụng che vải trắng ở chính giữa phòng khách giống như đắp cương thi.
Nơi này vẫn chưa hoàn toàn thu dọn xong, nhưng điện nước mạng lưới băng thông rộng rãi.
Quý Ưu Trạch không có ý định dọn vào ở ngay bây giờ, nhưng bây giờ cả trong lẫn ngoài nhà đều bị chó săn tìm ra, cô thật sự không cách nào ở tiếp, không thể làm gì khác hơn là tới tránh tạm chỗ này.
Hơn nữa chung cư này phục vụ thật sự đặc biệt chu đáo, quả thực như một lá chắn sắt thép tự nhiên rộng lớn, mặc dù chó săn ở ngoài cửa gào khóc réo, nhưng cho dù bọn họ biến thành ruồi cũng không bay vào được, chú bảo vệ chú bảo an vật nghiệp quản lý ở cổng, tưởng chừng như là tự mang vợt ruồi khoa học viễn tưởng năng lực cấp vũ trụ. (?)
Hơn nữa sân thượng thật sự khá lớn, rất thoải mái.
Sau đó Quý Ưu Trạch tháo bọc xuống, rồi đi qua mở cửa kiếng trêи ban công, đi ra ngoài, duỗi người một cái, sau đó lười biếng tựa vào lan can.
Cô vuốt gáy hoạt động gân cốt, vô tình quay đầu lại nhìn thấy sân thượng lớn sát vách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!