Chương 19: Chuyện xưa của chiếc áo khoác

Khang Tịch mở cửa ra, thấy Quý Ưu Trạch đứng bên ngoài.

Quý Ưu Trạch mặc rất đơn giản, áo len cổ cao bên trong, bên ngoài là một áo khoác bông màu đen bánh mì. Trang phục riêng của Quý Ưu Trạch luôn luôn khiến người ta không tìm được màu sắc tươi đẹp.

"Vào đi." Khang Tịch mỉm cười, xoay người lấy một đôi dép nhung xù. Màu hồng nhạt có hai lỗ tai thỏ, trông rất đáng yêu.

Quý Ưu Trạch thay giày đi vào phòng khách, thấy trêи bàn đặt hai khay sủi cảo, một khay cua hoàng đế, một dĩa tôm viên mẫu đơn. Sở dĩ gọi là tôm viên mẫu đơn là vì con tôm lớn khoảng bàn tay, ngoài vỏ tôm thì còn chỉ tôm, trêи lưng tôm còn cắt vài đường rẽ.

Sau khi tôm viên vào nồi, bị chiên cong lại, màu sốt cà chua đỏ tươi trêи vết cắt bị hở, đặc biệt như một đóa hoa mẫu đơn tầng tầng lớp lớp.

Quý Ưu Trạch ngửi ngửi, bụng lại vang lên một tiếng 'ọt' lần nữa.

Khang Tịch bưng một chén canh nóng từ trong phòng bếp ra, đặt lên bàn, sau đó nói: "Được rồi, ăn đi.

"Quý Ưu Trạch kẹp lên một miếng sủi cảo, cắn một ngụm lớn, đầu lưỡi lập tức cảm nhận được chất lỏng bên trong, hai ngụm ăn xong. Cô cảm thấy dạ dày mình hạnh phúc như được lên Tây Thiên."Quý tiểu thư ngoài miệng quật cường, nhưng dạ dày thật ra rất thành thật nhỉ.

"Khang Tịch tao nhã chấm sủi cảo vào tương. Quý Ưu Trạch bưng dĩa nhỏ, liếc nàng một cái. Lúc này, Quý Ưu Trạch phát hiện ngón trỏ tay trái Khang Tịch quấn một miếng băng cá nhân, vậy nên nuốt đồ ăn trong miệng xuống, chỉ chỉ tay nàng, hỏi:"Bị cắt trúng à?"

Khang Tịch cắn sủi cảo gật đầu, không nói gì.

Sau một lát, Khang Tịch để đũa xuống, vươn tay qua bẻ một chân trêи thân vua hoàng đế, nhưng lại cau mày lật tới lật lui mà nhìn, nửa ngày mới nhớ tới bản thân quên mua chày đập nhỏ.

Lúc này, Quý Ưu Trạch để đũa xuống, vươn tay đoạt lấy cua trong tay Khang Tịch, ném lại vào khay, xoay người bưng vào phòng bếp. Lấy dao phay, cầm con cua đặt lên thớt gỗ, lật sóng dao, đập con cua bụp bụp bụp vài cái, lại bưng về bàn ăn.

Khang Tịch thấy Quý Ưu Trạch trở lại ngồi xuống, lại với tay lấy con cua.

Kết quả Quý Ưu Trạch cầm tay Khang Tịch đẩy qua một bên, cầm chân cua lên, lưu loát lột một dĩa nhỏ, đẩy tới trước mặt Khang Tịch.

Khang Tịch ăn thịt cua bóc sẵn, khẽ mỉm cười, nói: "Đối tốt với tôi vậy luôn?"

Quý Ưu Trạch nghe vậy bị sặc, vỗ ngực vài cái, sau đó nói: "Làm gì phải, tôi trời sinh thích làm mấy thứ này. Đập quả hạch đào, lột vỏ cua, thấy vỏ ngoài đồ ăn ngon bị đập nát bấy cảm giác rất thoải mái!"

Khang Tịch không nói gì thêm, cúi đầu cẩn thận ăn sạch thịt cua trong dĩa không còn một mảnh.

Cua rất tươi, bỏ vào chưng sống, chất thịt tươi ngon rất chắc trơn nhẵn, còn có chút đàn hồi.

Khoảng chín giờ rưỡi, hai người đều ăn sạch bóng cả một bàn đồ ăn.

Khang Tịch đứng dậy muốn dọn rửa, nhưng Quý Ưu Trạch lại giành trước dọn chén đũa trêи bàn xếp thành một chồng, sau đó ôm lấy xoay người vào phòng bếp.

Nghe tiếng nước chảy ào ào truyền đến từ phòng bếp, Khang Tịch đứng dậy đi vào, dựa vào cửa nhìn bóng lưng Quý Ưu Trạch ngẩn người.

Quý Ưu Trạch rửa xong, cầm áo khoác trêи ghế sa lon, nói: "Không còn chuyện gì, tôi về trước."

Khang Tịch kéo vài cọng tóc, đến trước mặt Quý Ưu Trạch, nói: "Nhanh vậy? Chưa tới mười giờ mà."

"Nhưng ba giờ sáng ngày mai phải đến tổ phim ghi hình. Từ đây mà xuất phát chắc chắn không kịp, tôi định giờ chạy tới khách sạn gần tổ phim kia. Với lại đã vài ngày không quay phim, mấy ngày này đang bận rộn quay chụp chương trình giải trí ngoài trời ghi hình trước, lúc trước có đồng ý với người ta, lại còn phỏng vấn này nọ, đợi lát nữa tôi còn phải luyện tập chút gì đó ngày mai phải quay nữa."

"Vậy cậu về thu dọn một chút, xong thì qua gõ cửa nhà tôi, hôm nay tôi cũng qua, tiện đường đưa cậu đi." Khang Tịch nói rồi nở nụ cười. "Dù sao làm việc cùng nhau, vẫn nên hòa thuận một chút, đúng không?"

Quý Ưu Trạch nghe thế gật đầu.

Cảm thấy mình ăn đồ người ta làm, người ta có yêu cầu nhỏ này nọ, không đáp ứng cũng quá đáng.

Nhìn cửa bị đóng, Khang Tịch xoay người vào phòng ngủ, lấy một ít bộ quần áo trong tủ, nhét tất cả vào trong rương hành lý, kéo ra ngoài.

Hai người lên đường, đặt vali vào cốp xe rồi chia nhau ngồi vào ghế lái và ghế lái phụ, sau đó gửi cho trợ lý một tin, để họ trực tiếp đến tổ phim.

Khang Tịch đánh tay lái, xe chậm rãi chạy về phía trước. Đèn đường thiên nga chuyển động hai bên, khí ẩm tràn ngập, lẳng lặng chụp trêи cửa sổ thủy tinh. Nhìn ra ngoài như thế, cảm giác có chút mộng ảo. Nhạc Jazz vang lên trong xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!