Chương 17: Người qua đường vô tội nhất trong lịch sử

Khang Tịch hỏi bác sĩ khoảng khi nào thì Quý Ưu Trạch tỉnh, biểu tình của bác sĩ khó có thể đoán.

"Không bị thương nghiêm trọng, sẽ tỉnh lại sớm thôi." Ông nên nói với Khang Tịch như thế nào đây, là đầu cô Quý phát triển đơn thuần, cứng không gì sánh bằng, mức va chạm vật lý như thế căn bản sợ là không làm gì được cô. Scan kiểm tra gì cũng làm cả rồi, tất cả đều bình thường.

Nên, đến giờ Quý Ưu Trạch còn chưa tỉnh, xem ra có khả năng rất lớn hẳn là, lúc đó chẳng qua bị va chạm quá mạnh nên ngất thôi, sau đó tiện thể ngủ luôn.

Nhưng nếu nói ra giải thích kiểu này, gặp phải bạn bè thân thích kϊƈɦ động, nhất định không chịu để yên, nghĩ ông là lang băm. Dù sao thì loại giả thiết bị va chạm thành ra ngủ luôn này, ai có thể chấp nhận?

Bởi vậy, bác sĩ chỉ có thể nói cho Khang Tịch biết, xem cũng nhanh tỉnh lại, sẽ không ngủ say hôn mê bất tỉnh ba ngày ba đêm.

Khang Tịch gật đầu, vốn định báo cho cha mẹ Quý Ưu Trạch, nhưng nghe nói không nghiêm trọng, thì bỏ điện thoại xuống, ngồi bên cạnh Quý Ưu Trạch cầm một cuốn sách lên đọc. Qua khoảng nửa giờ, thì thấy Quý Ưu Trạch trở mình, duỗi chân ra, kẹp lấy chăn, cơ thể cong y như con tôm đất.

Khang Tịch duỗi tay vỗ vỗ mặt Quý Ưu Trạch, thì thấy Quý Ưu Trạch chép miệng.

"Bò bít -tết Australia kìa… ha ha ha, phúc lớn phúc lớn phúc lớn!"

Nói mớ? Chân mày Khang Tịch khẽ động, ngồi xuống, sau đó lẳng lặng nhìn Quý Ưu Trạch.

"Tịch bảo bối, bánh trôi ăn không ngon, mình muốn ăn sủi cảo của cậu."

Khi Khang Tịch nghe được ngẩn người ra, sau đó đứng dậy dịch cổ chăn cho cô, nhẹ giọng nói: "Được được được, mình làm cho cậu."

Lại qua nửa giờ, Quý Ưu Trạch đột nhiên chợt giật người, ngồi dậy choáng váng nói: "Hỏng bét rồi, quay phim!"

Khang Tịch đặt sách sang một bên, nghiên người đến, nói: "Tỉnh rồi?"

"Ừ rồi…" Quý Ưu Trạch ngây ngây ngô ngô trả lời, duỗi người, xoay xoay cái cổ mới thật sự tỉnh hẳn.

"Khang Tịch?" Quý Ưu Trạch dụi mắt xong, đôi mắt nửa mở nửa khép lại lắc lắc đầu vài cái.

"Ừ. Trước đó cậu bị người ta tính kế. Tôi còn tưởng rằng cả đời này cậu cứ vậy mà đi tong đấy." Khang Tịch suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Gần đây cậu có nên gây thù với ai không?"

Quý Ưu Trạch nghe vậy cười nói: "Kẻ thù của tôi đã sớm nhiều đến toàn quốc chạy khắp nơi đều có."

"Cũng phải." Khang Tịch vuốt cằm gật đầu.

"Vậy thì, gần đây có gặp phải chuyện gì tương tự vầy không?

"Khang Tịch lại hỏi. Sau khi Quý Ưu Trạch nghe thế, tỉ mỉ nghĩ thật kỹ, sau đó lắc đầu. Lại một lát sau, Quý Ưu Trạch đột nhiên mở miệng nói:"Có phải cậu cho rằng tôi là một kẻ ngốc, không biết cách làm người? Khang Tịch, tôi đây nói cho cậu biết. Nếu tôi muốn thay đổi, chắc chắn tôi có thể làm được, một diễn viên, diễn gì mà không được?

Chỉ là tôi không muốn. Lực chọn của mỗi người đều không giống nhau. Mà lựa chọn của tôi là làm chính mình. Thật ra tôi cũng sợ đắc tội người khác, tôi cũng sợ gây thù, tôi cũng sợ mỗi ngày mở mắt ra thì phát hiện rất nhiều người đến công kϊƈɦ mình.

Nhưng nếu vì công kϊƈɦ của bọn họ, tôi phải thay đổi, biến thành dáng vẻ lý tưởng bọn họ muốn, như vậy cuộc sống của tôi may ra sẽ trôi qua dễ chịu hơn, nhưng trái tim tôi mỗi ngày đều sẽ bị giày vò.

"Khang Tịch nghe xong không nói gì. Vậy nên, Quý Ưu Trạch nói tiếp:"Có phải cậu nghĩ tôi như vậy, thật ra một chút cũng không hợp với giới giải trí?

"Khang Tịch nghe nhưng vẫn không nói gì. Trong phòng lập tức yên tĩnh đến đáng sợ. Qua một lúc lâu, Khang Tịch đột nhiên ngẩng đầu, nói:"Cũng không phải."

Lại chuẩn bị một hồi, Khang Tịch đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, thật giống như suy nghĩ đều tản ra bên ngoài, dáng vẻ tĩnh mịch như vậy.

"Có lẽ cậu nghĩ, tôi đứng trước mặt cậu bây giờ, không phải là con người thật của tôi. Bởi vì cậu biết tôi của trước kia, tâm tình biến hóa hơn người, chống đối hơn người. Có chút phản nghịch, có chút chỉ biết tới bản thân. Sẽ tìm điểm sai của giáo viên công khai trước mặt mọi người đập bàn ông ta làm ông ta không chịu nổi. Sẽ vì bài thi trêи đề quá xàm xí thiểu năng thì bỏ bút không làm. Sẽ đi con đường chính nghĩa đúng đắn."

Khang Tịch nói rồi mỉm cười, xoay người lại đứng ngược sáng.

"Mà tôi bây giờ, xử sự khéo léo, như một người lão luyện già đời. Nhưng tôi không phải đang giả vờ. Chỉ là tôi cảm giác hơi mệt mỏi. Sau đó tâm lý xảy ra biến hóa. Hy vọng dù là bản thân hay là người khác, đều có thể sống vui vẻ. không gạt gì cậu, tôi từng nhảy lầu một lần. Tôi khi đó, yếu đuối không chịu nổi một kϊƈɦ, xa xa thua kém cậu bây giờ. Sau đó tôi bắt đầu nghĩ, tôi làm như vậy, tôi thích không, tôi hạnh phúc không, hay là nói, tôi chỉ muốn thu hút sự chú ý của ba mẹ, chỉ vì bọn họ mà sống. Còn sống thành chứng trầm cảm."

Khang Tịch nói xong, lại mỉm cười gục đầu xuống, nói tiếp:

"A Trạch, thật ra, không có ai hiểu rõ cậu hơn tôi. Nhưng tôi phát hiện, cậu không như tôi nghĩ không hiểu tôi như vậy. Hình như tôi có hơi giận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!