Chương 14: Bay nào bay lên nào tàu lượn siêu tốc

Sau khi đợi được Hanna chạy tới, ba người một người cầm vé vào công viên giải trí.

Bởi vì Hanna trông thật sự rất có cá tính, hấp dẫn rất nhiều em gái liên tục nhìn về bên này.

Mặc dù Quý Ưu Trạch đeo kính râm và mũ, nhưng cũng chính là vì sợ bị người khác nhận ra, ngay sau đó thì lấy hai cái khẩu trang.

"Cho cậu.

"Quý Ưu Trạch vươn tay, đưa đến trước mặt Khang Tịch. Khang Tịch nhận lấy, lật lại xem thử, thấy trêи khẩu trang thêu năm chữ to:"Thiên vương che mặt hổ."

Lại nhìn khẩu trang Quý Ưu Trạch, chỉ thấy trêи thêu: "Bảo tháp trấn quái sông."

Vẫn không thay đổi, chỉ thích thu thập những đồ vật kỳ quái gì đó. Khang Tịch còn nhớ rõ, lúc Quý Ưu Trạch học trung học, mua một đống thẻ kẹp sách, nhưng có rất nhiều thẻ tên sách, một chút cũng không trong sáng, còn hơi H, cũng không biết lấy từ đâu ra.

"Em cũng muốn!

"Hanna thấy hai người đều đeo, nghĩ thú vị, vậy nên cũng xòe tay muốn. Nhưng Quý Ưu Trạch liếc cô một cái, nói một câu:"Muốn gì mà muốn, xin cơm à?

"Lúc đó, Quý Ưu Trạch thẳng hướng tàu lượng siêu tốc bay qua. Đi được mấy bước, thấy Khang Tịch không theo tới, vậy nên Quý Ưu Trạch quay đầu lại chỉ hướng đó, hỏi:"Thế nào, sợ rồi?

Cậu cũng chỉ biết chơi xe đụng.

"Khang Tịch nhẹ nhàng nắm ngón tay, cảm thấy đầu có hơi choáng. Đúng vậy, không sai, nàng sợ độ cao. Khi còn bé, nàng và em gái Chu Ngọc Liên mà cha nhận nuôi từng nảy sinh mâu thuẫn, sau đó vừa tức giận vừa kϊƈɦ động, kéo cửa sổ nhảy xuống. Vì Chu Ngọc Liên nói:"Bây giờ, ở bên ngoài ba toàn khen em ngoan, ba và mẹ đều nói chị không nghe lời, em nghe lời.

Nên bọn họ không thích chị."

Khi đó Khang Tịch mới mười hai mười ba tuổi, thời kỳ nổi loạn, đâu nghe được lời nói như vậy?

Huống chi, từ lúc mới đầu nàng cũng không cho rằng Chu Ngọc Liên là người nhà. Nàng cũng chưa từng nghĩ tới cha sẽ xem Chu Ngọc Liên là con gái ruột mà đối xử.

Nàng vẫn cho là, cha chỉ thu nuôi Chu Ngọc Liên, chẳng qua là vì lúc đó chuyện của Chu Ngọc Liên nhiều báo nói đến, lực ảnh hưởng rất lớn, làm cha lại vì mới trải đường cho sự nghiệp, bác nhân hảo cảm, vậy nên mới nhận nuôi cô ta.

Cho nên, trong mắt Khang Tịch, Chu Ngọc Liên cũng chỉ là một chó con sống nhờ nhà mình.

Nhưng đó không hề nghĩ đến là, cha mẹ vậy mà thật sự đối xử với cô ta như con gái ruột.

Mặc kệ là làm gì, bọn họ đều sẽ nói: "Khang Tịch, con cũng lớn rồi, phải để cho em gái."

Thậm chí, cho dù Chu Ngọc Liên không cẩn thận làm sai việc, cha mẹ cũng đều thuận tiện nói thêm câu nữa: "Khang Tịch con làm chị kiểu gì vậy? Sao mặc kệ em gái con thế hả?!

"Lâu ngày, lòng Khang Tịch tích lũy mệt mỏi. Chỉ mới tuổi đó, vốn rất dễ kϊƈɦ động, vì thế đã làm rất nhiều việc ngốc, dẫn đến cái nhìn của người nhà đối với nàng ngày càng không tốt. Chu Ngọc Liên cũng không như vậy, cô ta giống như là trời sinh có năng lực lấy lòng người. Khang Tịch từ việc đó trở nên rất cáu gắt. Nên, khi nàng nghe được Chu Ngọc Liên nói:"Dù chị chết cũng không quan trọng, ba mẹ sẽ không không vui!" Lúc đó, Khang Tịch không hề do dự, mở cửa sổ, nhảy xuống.

Kết quả là cây đại thụ ngoài cửa sổ cứu nàng.

Rất cẩu huyết.

Sau lại ba mẹ Khang Tịch nghĩ nàng thật sự rất kỳ quái, mời một bác sĩ tâm lý cho nàng, mới biết được, Khang Tịch khi đó, đã mắc chứng trầm cảm vừa phải.

Chứng trầm cảm, kéo dài bốn năm, dù sao vẫn rất xấu, cho đến khi lên đại học mới thật sự khỏi hoàn toàn.

Cũng bắt đầu từ khi đó, Khang Tịch bắt đầu dè dặt thu lại mũi nhọn của mình, học như người thường sinh hoạt giao tiếp. Góc cạnh của nàng bị mài đến mượt mà hơn nhiều, cuộc sống cũng sống dễ chịu hơn.

Nàng cũng không cảm giác mình như vậy giờ là đeo mặt nạ đối xử. Ngược lại nàng rất thích mình như bây giờ. Bởi vì, bản thân bây giờ, hiểu được làm thế nào để bảo vệ mình, hiểu được làm thế nào để sinh tồn trong biển người.

Chỉ là, bệnh sợ độ cao của nàng đại khái là vĩnh viễn sẽ không tốt lên được. Nên, nàng rất ít nhận phim võ thuật. Dù là nhận, cũng sẽ diễn vai ngoài mặt trí tuệ tràn ngập nhưng sức mạnh thì yếu ớt.

Ngay cả khi như vậy, cũng chính là không tránh được các loại cảnh từ trêи cao rơi xuống, khi đó, nàng chỉ có thể dùng thế thân.

Mà trong kịch cũng vậy, bộ phim đầu tay "Tung Hoành" để cho nàng đứng trêи đỉnh vinh quang, vai của nàng là một đả nữ, nữ hiệp khách võ nghệ cao cường không gì làm không được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!