Ngày hôm sau, như thường lệ, sáng sớm Điền Miêu Miêu đã đến chợ nông sản Ánh Sao để lấy rau thịt. Hai ngày trước, ông chủ đã để lại cho cô mấy hộ óc heo tươi, cô mang về nhà nướng thử cùng Điền Đậu Đậu, cảm thấy hương vị không đạt yêu cầu nên tạm thời chưa cho lên kệ bán.
Đợi cô thay đổi công thức nước sốt, chế ra vị mà bản thân vừa ý nhất rồi bán cũng không muộn.
Buổi chiều, khi đang ngồi trong phòng khách xiên que, thì điện thoại để trên bàn của Điền Miêu Miêu bỗng đổ chuông báo, cô xiên nốt que đang cầm trên tay, mới rửa tay cầm điện thoại lên nhìn.
Vừa mới nhìn thì lập tức nhảy cẫng lên tại chỗ:
"Đậu Đậu, chị nhận được tiền lương rồi!"
Điền Đậu Đậu thái xong đồ ăn, cũng đang phụ xiên que ở bên cạnh, thấy bộ dạng tay múa chân nhảy của cô, thì vội vàng lại gần ngó:
"Bao nhiêu, bao nhiêu?"
"Lương hai tháng, không thiếu đồng nào!"
Tối qua, sau khi cảnh sát giúp họ đăng ký thông tin, vốn dĩ cô còn chẳng ôm bao nhiêu hy vọng, nào ngờ hôm nay ông chủ thực sự trả số lương còn thiếu cho họ:
"Đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi, tự nhiên ông chủ lại trỗi dậy lương tâm!"
Điền Đậu Đậu ngồi bên cạnh phối hợp nói:
"Đúng thế, đúng thế, hôm nay có đại hỷ, vậy chúng ta có nên nghỉ để ăn mừng không?"
… Điền Miêu Miêu im lặng nhìn cậu ấy một cái, nghĩ đến nhiều ngày bày quầy bán hàng liên tục, quả thực cũng có chút mệt.
Cuối cùng, cô cũng gật đầu, nói:
"Được, hôm nay chúng ta cũng đã chuẩn bị sắp xong cả rồi, vậy thì ngày mai nghỉ!"
Vốn dĩ Điền Đậu Đậu chỉ thuận miệng nói vậy, ngờ đâu Điền Miêu Miêu lại đồng ý, nên nhất thời không phản ứng kịp:
"Chị đồng ý thật sao?"
"Đúng, ngày mai chúng ta nghỉ, chị cũng có thể ngủ nướng một giấc."
Tốt quá rồi! Lần này, đến lượt Điền Đậu Đậu nhảy cẫng tại chỗ:
"Lát nữa em sẽ hẹn Chu Đình!"
Điền Miêu Miêu: …
Có tiến bộ.
Buổi tối khi dọn hàng về nhà, Điền Đậu Đậu kéo cô đến chọn luôn đồ ngày mai cho mình mặc, còn khiêm tốn hỏi cô xem lần đầu tiên ra ngoài hẹn hò với người ta thì cần chú ý những gì.
Điền Miêu Miêu trầm mặc hai giây, sau đó mỉm cười nhìn cậu:
"Em nhìn chị có giống người từng đi hẹn hò không?"
Điền Đậu Đậu: …
Được rồi, không sao!
Mặc dù Điền Miêu Miêu không thể đưa ra bất cứ lời khuyên nào, nhưng Điền Đậu Đậu đã tự lên mạng tìm kiếm, phấn khởi đến tận nửa đêm mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Điền Miêu Miêu đang mơ mơ màng màng, thì nghe thấy tiếng động truyền đến từ phòng bếp, bèn đi ra xem sao.
Điền Đậu Đậu đã dậy rồi, lúc này đang mày mò gì đó trong bếp, Điền Miêu Miêu xoa xoa mái tóc rối bù của mình, đôi mắt ngái ngủ đứng ở cửa bếp nhìn cậu ấy:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!