Động tác chim Ưng sải cánh của Tôn Húc Xuyên đã chọc cười những vị khách đang đứng xếp hàng trước quầy của Lăng Sấm, anh không thể nhìn được nữa, bèn đuổi anh ta về quầy của mình.
Việc buôn bán bên quầy thịt nướng của Điền Miêu Miêu lúc này cũng đang vô cùng sôi nổi, vì bọn họ nướng thịt sống chầm chậm, nên tốc độ không được nhanh, những xiên nướng trên bếp nối đuôi nhau không ngừng.
Điền Miêu Miêu bận đón khách và thanh toán, cũng chẳng có lúc nào thảnh thơi. Vốn dĩ Điền Đậu Đậu cảm thấy Điền Miêu Miêu bảo cậu ấy phụ trách nướng, còn cô phụ trách đón khách là vì cố ý để cậu làm nô bộc.
Nhưng hiện tại, khi nghe thấy tiếng thúc giục của khách hàng, thì cậu lại cảm thấy sắp xếp này quả không thể hợp lý hơn.
Chị gái đón khách đúng là trình độ khách sạn năm sao mà! Hơn nữa, so với những khách hàng khó nhằn tại khách sạn, thì khách hàng ở đây cô lại dễ đối phó hơn.
Sau khi một lượt khách rời đi, Điền Miêu Miêu ngẩng đầu, nhân tiện nhìn sang quầy mì chua cay phía đối diện. Chủ quầy là một người phụ nữ trung niên, động tác làm mì của chị ấy vô cùng linh hoạt.
Trước quầy hàng vẫn còn có một cô bé, nhìn khoảng bảy, tám tuổi, đang loanh quanh bên cạnh đỡ việc cho chị ấy.
Hôm qua, cô nhóc này cũng đã đến, có lẽ là con gái của bà chủ, tuy tuổi không lớn, nhưng làm việc đâu vào đấy. Điền Miêu Miêu nhìn thấy cô bé, lại nghĩ đến bản thân hồi nhỏ bán hàng cùng ba.
"Chị, chị ngẩn người ra đó làm gì thế? Mười hai xiên này nướng xong cả rồi!" Điền Đậu Đậu ngoái đầu lại hét lên với cô.
Ồ, đến ngay. Điền Miêu Miêu bừng tỉnh, quay lại xe đồ ăn:
"Chị đang nhìn cô bé bên đối diện, ngày nào cũng ở quầy đỡ việc cho mẹ, trước đây chị mới bằng chừng đó mà ngày nào cũng bán hàng cùng ba, đỡ ba việc bán đồ nướng kìa!"
Cô vừa nói vậy, khiến Điền Đậu Đậu phải phì cười:
"Chị như vậy mà cũng gọi là giúp ba ấy hả? Đừng có tưởng em không biết, chị muốn đi cùng ba để ăn thịt nướng thì có!"
… Ưm… Cũng có một chút chút lý do này trong đó!
Cô bĩu môi, bỏ đồ nướng vào túi rồi mang đến cho khách.
Sau khi nhóm khách này rời đi, cuối cùng thì Điền Miêu Miêu cũng có thời gian nướng mười xiên, chuẩn bị mang sang cho Tôn Húc Xuyên, coi như cảm ơn món mực đ ĩa sắt của anh ta.
"Em thấy tên tóc vàng hoe đó đang muốn theo đuổi chị, chị còn đưa đồ nướng qua cho anh ta nữa?" Điền Đậu Đậu chép miệng một tiếng, cậu ấy không thích cái tên họ Tôn kia, vừa nhìn đã thấy có ý muốn hốt chị gái của cậu đi rồi.
Điền Miêu Miêu lại nói:
"Nếu anh ta thực sự có ý định đó, thì chị càng phải mang đồ nướng sang cho anh ta, không thể ăn không mực của người ta được."
Điền Đậu Đậu ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý.
Điền Miêu Miêu cố ý chọn lúc trước quầy của Tôn Húc Xuyên có người thì đi qua, như vậy anh ta sẽ bận làm cơm mực cho khách, cũng không có thời gian trò chuyện cùng cô.
Khi ngang qua xe đồ ăn của Lăng Sấm, cô mới phát hiện cô gái bên quầy phở chua cay đã chạy sang chỗ anh rồi, trên tay còn cầm cây bút và sách bài tập, hình như đang nhờ Lăng Sấm giảng bài tập về nhà cho cô bé.
Điền Miêu Miêu có chút bất ngờ nhìn bọn họ, cô đi đến trước quầy cơm mực đ ĩa sắt của Tôn Húc Xuyên:
"Ông chủ Tôn, em trai tôi nướng chút đồ nướng cho anh, cảm ơn mực của anh nhé!"
Lăng Sấm đang giảng bài cho Lương Tinh Tinh, anh nghe thấy giọng của Điền Miêu Miêu bèn ngước mắt nhìn về phía cô, mà Lương Tinh Tinh ở bên cạnh cũng ngẩng đầu lên theo.
Điền Miêu Miêu cứ thế đặt đồ nướng lên quầy của Tôn Húc Xuyên, Tôn Húc Xuyên đang nướng mực cho khách, còn chưa kịp lên tiếng, Điền Miêu Miêu đã nói:
"Anh cứ làm việc đi, tôi không làm phiền anh nữa."
… Được!
Điền Miêu Miêu nói xong bèn quay người, vừa mới quay lại thì thấy Lăng Sấm và cô bé bên cạnh anh đang nhìn mình.
Cô dừng lại, mỉm cười chào hỏi hai người: Xin chào!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!