Chương 46: (Vô Đề)

Trận mưa kéo dài cả đêm, đến sáng hôm sau mới ngừng, đêm qua vừa gió to vừa nổi sấm, ầm ĩ khiến người ta chẳng ngủ nổi, sáng sớm Điền Miêu Miêu tỉnh dậy, vẫn còn có chút choáng váng mơ màng.

"Thôi xong, không phải là cảm cúm rồi đó chứ?"

Hôm qua Lăng Sấm đã dặn dò cô phải uống cốm cảm lạnh, nhưng cô không uống, báo ứng không đến nhanh vậy chứ?

Vì để bóp ch3t cơn cảm cúm từ trong trứng nước, Điền Miêu Miêu đã vội vàng pha một cốc cốm cảm cúm cho mình uống.

Khi Điền Đậu Đậu thức giấc, thì Điền Miêu Miêu đã ra ngoài mua nguyên liệu rồi, quầy đồ nướng của họ đều dùng nguyên liệu tươi trong ngày, vì hôm qua trời mưa, nên không bán hết đồ nướng, nhưng hôm nay cũng không thể bán lại những món đó.

Điền Đậu Đậu nhìn những xiên nướng hôm qua còn thừa lại, số lượng không nhiều, cậu ấy và Điền Miêu Miêu, cộng thêm Chúc Tinh, ăn hai, ba bữa là hết. Cậu ấy lấy trong tủ lạnh ra vài quả trứng gà, bắt đầu làm bữa sáng cho ngày hôm nay.

Vì dự báo thời tiết nói tối nay vẫn sẽ có mưa, nên Điền Miêu Miêu đã mua ít nguyên liệu hơn, đồ ít nên mọi người xiên que cũng thoải mái hơn nhiều, có điều là tiền cũng sẽ kiếm được ít hơn đôi chút.

"Cũng chẳng còn cách nào khác, cứ cho là mở cửa hàng, nếu trời mưa thì mọi người cũng không muốn ra ngoài ăn uống cho lắm."

Chúc Tinh nghe về biện pháp liên quan đến việc mở cửa hàng của Điền Đậu Đậu, bèn bày tỏ ý kiến của mình:

"Tuy nhiên nếu có giao hàng tận nhà, thì chắc hẳn không quá bị ảnh hưởng."

Điền Đậu Đậu nói:

"Vậy thì làm cả hai, mở cửa hàng và bán giao hàng tận nhà cùng lúc."

Nói hay lắm. Điền Miêu Miêu kìm không được cổ vũ cậu ấy: Em bỏ tiền ra nhé.

… Điền Đậu Đậu trầm mặc một lúc, mới cười toe toét với Điền Miêu Miêu:

"Thực ra em cảm thấy thế này cũng rất tốt, làm từng bước từng bước một, ăn một miếng đâu thể mập lên được ngay, phải không?"

Đúng. Chúc Tinh nhận được tín hiệu của cậu ấy, cũng phối hợp gật đầu:

"Thêm nữa, cả một năm cũng chẳng gặp mấy ngày mưa, chỉ là khoảng thời gian này mưa nhiều một chút thôi."

Hai người một người hát một người phụ họa, Điền Miêu Miêu mỉm cười với họ, không tiếp tục nói nữa.

Tuần này liên tục có mưa, cơ bản là khoảng mười giờ tối là bắt đầu mưa, đến sáng hôm sau mới tạnh, với phước lành của cơn mưa, nên ngày nào chợ đêm cũng dọn quầy tương đối sớm, Điền Đậu Đậu cảm thấy cả người rất có tinh thần.

Vào giữa tháng tám, dường như cuối cùng thì mưa cũng đã hết, thời tiết lại quay trở về với cái nóng oi bức. Buổi sáng, Lăng Sấm tỉnh giấc thì nhận được điện thoại của mẹ:

"Mẹ, có chuyện gì thế?"

Anh cầm điện thoại, đi xuống lầu, đôi dép lê giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng động khe khẽ. Giọng nói của mẹ Lăng Sấm phát ra từ trong ống nghe:

"Con còn hỏi mẹ có chuyện gì, hôm nay là sinh nhật con mà, quên rồi hả?"

Lăng Sấm sững sờ, đưa tay lên xoa xoa mái tóc của mình:

"Con quên thật mất rồi."

Năm ngoái, Lăng Sấm không tổ chức sinh nhật, thời điểm đó anh mới từ nước ngoài về chưa được bao lâu, tìm việc cũng luôn chẳng suôn sẻ, cuối cùng, ngoài dự đoán của tất cả mọi người, anh đã đến chợ đêm cổng Bắc bày quầy bán hàng.

Ba mẹ lo lắng anh chịu đả kích quá lớn, sẽ nghĩ không thông, nên cũng không nhắc đến việc mừng sinh nhật với anh, vì sợ không cẩn thận lại k1ch thích anh thêm lần nữa. May mắn thay, Lăng Sấm chẳng có bất cứ hành vi thái quá nào, quầy cơm ở chợ đêm cổng Bắc cũng ngày một có tiếng.

Năm nay, bọn rõ cảm thấy tâm trạng của Lăng Sấm tốt lên rõ ràng, trước đó còn đi tham dự lễ hội âm nhạc cùng người khác, mẹ Lăng Sấm không thể không tận dụng cơ hội này, để đào ra cô gái mà Lăng Sấm đã nói là người mình thích.

"Không sao, con quên nhưng mẹ và ba con không quên, bánh gato cũng chuẩn bị cho con rồi." Mẹ Lăng cười khanh khách, nói:

"Trưa nay về nhà ăn cơm nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!