Chương 39: (Vô Đề)

Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu hẹn gặp nhau dưới lầu khu nhà vào tám rưỡi, khi ra khỏi nhà anh đã nhắn tin cho Điền Miêu Miêu.

Điền Miêu Miêu ước tính thời gian và xuống lầu trước, bảo vệ khu nhà thấy cô đứng ở cổng, thì lại tám chuyện hỏi một câu:

"Tiểu Điền, lại đợi bạn trai à?"

Dạ, không phải.

Điền Miêu Miêu đã nhìn ra rồi, đúng là gác cổng rất nhàm chán, nên anh bảo vệ chỉ có thể dựa vào tám chuyện để tự tạo niềm vui.

Hai người đang nói tới đây thì xe của Lăng Sấm từ bên ngoài lái vào, nhân viên bảo vệ vừa nhìn đã nhận ra xe của anh, giọng điệu càng trêu chọc hơn:

"Còn nói không phải, xe của ông chủ Lăng đến rồi kìa."

Điền Miêu Miêu: …

Lăng Sấm đậu xe trước mặt Điền Miêu Miêu, rồi ngồi trong xe nhìn cô: Đợi có lâu không?

"Không lâu, tôi cũng vừa mới xuống." Điền Miêu Miêu mở cửa xe, cúi người ngồi vào trong. 

Nhân viên bảo vệ thấy xe của họ rời đi, còn tự lẩm bẩm:

"Yêu thì yêu sao lại phải ngại?"

Lăng Sấm vừa lái xe, vừa thuận tay đưa đồ ăn sáng mới mua cho Điền Miêu Miêu:

"Ăn sáng chưa? Lúc nãy tôi đã mua một ít tại cửa hàng bán đồ ăn sáng."

Cảm ơn. Sáng sớm nay, Điền Đậu Đậu đã ra ngoài lấy rau thịt, một mình Điền Miêu Miêu cũng không nấu bữa sáng, khi ra ngoài chỉ cầm có hai chiếc bánh quy: Anh đã ăn chưa?

Ăn rồi. Lăng Sấm gật đầu, tập trung lái xe:

"Chỗ này là mua cho cô."

Anh mua bánh bao trứng sữa và sữa đậu nành, tuy không được tính là thịnh soạn, nhưng ăn rất tiện. Điền Miêu Miêu ăn bánh bao trứng sữa đồng thời cầm sữa đậu nành lên uống một ngụm:

"Đồ ăn sáng của quán này ngon ghê."

Lăng Sấm đáp một tiếng:

"Cửa hàng đó buôn bán rất đắt khách, muộn thêm chút nữa là không mua được rồi."

Điền Miêu Miêu gật đầu, rồi cầm điện thoại xem tin nhắn trong nhóm, Phạm Hinh Dư:

"Tôi đến cửa tiệm váy cưới rồi, hôm nay cần thử váy cưới và đồ phù dâu, có lẽ sẽ đến tầm trưa."

Cô nghiêng đầu nhìn Lăng Sấm đang lái xe, hỏi anh:

"Chú rể là bạn đại học của anh, vậy hôm cưới liệu có phải sẽ gặp rất nhiều bạn học không?"

Trước đây, khi Đinh Dao tới tìm Lăng Sấm, Điền Miêu Miêu cũng nghe được một chút, có bạn học cố ý chế nhạo Lăng Sấm trong nhóm, nếu như gặp mặt nhau tại tiệc cưới, cũng không biết sẽ khó xử thế nào.

Lăng Sấm nhìn cô, mỉm cười, nói:

"Sao thế, sợ tôi gặp bạn đại học sẽ xấu hổ sao?"

… Vốn dĩ có chút lo, nhưng hiện tại thì không rồi.

Tại sao Lăng Sấm lại cảm thấy xấu hổ được chứ, anh không làm người ta xấu hổ là tốt lắm rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!