Chương 37: (Vô Đề)

Cuối cùng, Lăng Sấm lại đưa thêm cả Chúc Tinh, còn Điền Đậu Đậu và Tôn Húc Xuyên thì tự bắt xe về. Lăng Sấm lên kế hoạch đường đi, đầu tiên là đưa Chúc Tinh về nhà, sau đó đến Lương Tinh Tinh, cuối cùng trên xe chỉ còn lại anh và Điền Miêu Miêu.

Trời đã tối, xe của hai người ngang qua chợ đêm cổng Bắc, lúc này vẫn có người đang ở đó phát sóng trực tiếp, Điền Miêu Miêu nhìn những người bên ngoài cửa sổ, rồi nói với Lăng Sấm bên cạnh:

"Xem ra chợ đêm cổng Bắc của chúng ta đúng là chợ đêm hàng đầu nhỉ, đến cả người nổi tiếng mạng cũng đến đây để hưởng ké sức nóng."

Lăng Sấm khẽ cười một tiếng, rồi rẽ vào ngã rẽ phía trước:

"Nhưng Hầu tổng lại nói chúng ta hưởng ké độ phổ biến của công viên Ánh Sao kìa."

"Hừm, anh ta được lên lượt tìm kiếm nóng này, còn không phải là nhờ vào độ phổ biến của chúng ta sao?"

Lăng Sấm lại bật cười, lên tiếng: Nói cũng phải.

Tuy nhiên, chắc hẳn Hầu tổng thực sự rất không muốn nhận độ phổ biến kiểu này đâu.

"Qua hôm nghỉ chợ này, ngày mai sẽ có nhiều người đến hơn." Điền Miêu Miêu tự hỏi không biết mai có nên chuẩn bị thêm chút đồ nướng hay không?

Lăng Sấm nói:

"Chắc sẽ khá đông, dù sao thì hôm nay cũng mới lên tìm kiếm nóng mà."

Mặc dù mai là ngày làm việc, nhưng nói không chừng sẽ có rất nhiều người cố ý đến hóng chuyện.

"Vậy ngày mai mọi người phải cố gắng lên, phải kiếm lại phần của ngày hôm nay mới được."

Khóe miệng Lăng Sấm cong lên độ cong thật đẹp:

"Ngày mai, Miêu tổng lại định bày bán hàng đến rạng sáng sao?"

"Còn có cách nào nữa đâu, dù sao thì đâu phải ai cũng có biệt thự to như Lăng tổng."

Lăng Sấm mỉm cười không lên tiếng, chẳng mấy chốc xe của anh đã đến khu nhà của Điền Miêu Miêu, rồi dừng lại ngoài cổng, Điền Miêu Miêu vừa tháo dây an toàn, vừa nói với anh: Cảm ơn anh.

"Không có gì, nhớ cầm Thanh Mai nhé."

Lăng Sấm sợ cô bỏ lại Thanh Mai nên nhắc một câu.

"Không quên được đâu, đâu là quả mà tôi vất vả tự hái mà!" Trước đây, khi ở thôn Thanh Tịnh, Điền Miêu Miêu không ít lần trèo cây ăn trái. Đến thành phố A thì chẳng còn cơ hội để thể hiện hoạt động này nữa, hôm nay hái Thanh Mai trong vườn nhà Lăng Sấm, cũng coi như được quay về tuổi ấu thơ.

Lăng Sấm nhìn túi Thanh Mai cô xách trong tay, mỉm cười, nói: Ngày mai gặp.

Ngày mai gặp. Điền Miêu Miêu đóng cửa xe, nhìn Lăng Sấm lái xe rời đi, mới quay người đi vào khu nhà.

Nhân viên bảo vệ trông thấy cô, bèn hóng chuyện hỏi han:

"Tiểu Điền, kia là bạn trai cô sao? Tôi thấy chiếc xe này đưa đón cô mấy lần rồi."

Điền Miêu Miêu bị hỏi như vậy, mới nhận ra rằng, hóa ra Lăng Sấm thường xuyên đưa đón cô sao? Đâu có nhỉ!

"Bình thường anh không ghé chợ đêm cổng Bắc ạ? Đó là ông chủ Lăng ở chợ đêm." Điền Miêu Miêu cố làm ra vẻ nghiêm túc, đáp.

Đúng là nhân viên bảo vệ rất ít khi đến chợ đêm ăn uống, bọn họ làm việc kiếm đâu ra thời gian rảnh, tuy nhiên cái tên ông chủ Lăng lại như văng vẳng bên tai một cách khó hiểu:

"À, tôi biết, là ông chủ Lăng bán cơm chiên, nghe nói đẹp trai lắm, rất nhiều cô gái trẻ thích anh ấy."

Ồ, nói vậy là thông rồi này, chẳng phải tiểu Điền cũng là cô gái trẻ sao?

Nhưng giây tiếp theo, nhân viên bảo vệ lại nảy ra câu hỏi khác:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!