Chương 27: (Vô Đề)

Vị trí mà nhóm Điền Miêu Miêu đang đứng không phải là nơi tốt nhất để ngắm pháo hoa, cô kéo Lăng Sấm xuyên qua nhóm người đông đúc, nhanh chóng chạy về phía trước.

Lăng Sấm không biết cô đang đưa mình đi đâu, nhưng đích đến hoàn toàn chẳng quan trọng, anh nắm tay Điền Miêu Miêu, cảm nhận làn gió biển đang thổi tới, cùng với tiếng nhịp tim đập trong lồ ng ngực.

Thể lực của anh rất tốt, chạy có một đoạn như vậy không đủ để khiến trái tim anh tăng nhịp, vì vậy đây chỉ là nhịp đập bắt nguồn từ nơi nguyên thủy nhất của con người.

Pháo hoa vẫn đang không ngừng nở rộ trên bầu trời đêm, cuối cùng họ dừng lại trước mấy phiến đá ngầm.

"Á, thế mà đã có người đến rồi." Điền Miêu Miêu nhìn một cặp đôi đang đứng trên phiến đá, rồi quay người lại nói với Lăng Sấm:

"Từ đây vòng qua kia, bên trong còn một bãi cát nhỏ nữa, bình thường không có người đến. Mặc dù đây không phải vị trí quan sát tốt nhất, nhưng không bị ai làm phiền, rất hợp với…"

Hai từ cặp đôi còn chưa thốt ra, thì Điền Miêu Miêu đã kịp thời thu lại. Trời ơi, nguy hiểm quá, cô đang nói cái gì thế này?

Ý cười hiện lên trong ánh mắt Lăng Sấm, anh rũ mắt nhìn cô, bàn tay đang nắm tay cô cũng không thả ra:

"Không sao, chúng ta ở đây là được rồi."

Điền Miêu Miêu liếc nhìn cặp đôi trẻ bên mỏm đá, vẫn không bỏ cuộc, nói:

"Hay là chúng ta cũng qua bên đó đi, bãi cát kia tuy nhỏ, nhưng chứa thêm chúng ta cũng chẳng vấn đề gì, cùng lắm là tránh xa họ ra một chút."

Lăng Sấm thấp giọng cười, nói:

"Chỉ cần lát nữa khi họ hôn nhau, cô không cảm thấy xấu hổ là được."

Điền Miêu Miêu: …

Không được, chỉ mới nghe miêu tả vậy thôi mà cô đã bắt đầu nổi da gà rồi.

"Khụ, vậy thì chúng ta đứng đây thôi." Sớm biết vậy, thì khi nãy đã chẳng chạy xa vậy rồi.

"Chị, hai người chạy nhanh như thế làm gì?" Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh từ phía sau đuổi tới, hơi thở có chút hổn hển:

"Bình thường chị chẳng tập luyện gì mà chạy cũng nhanh ghê."

Cậu ấy nói đến đây, lại chú ý đến Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm đang nắm tay nhau, Điền Miêu Miêu cúi đầu thuận theo ánh nhìn của cậu, trông thấy mình và Lăng Sấm đang nắm tay nhau, thì trái tim bỗng hụt một nhịp:

"Khụ, vừa rồi tôi có hơi vội vàng."

Cô nhanh chóng thả tay Lăng Sấm ra, cảm giác đầu ngón tay hơi bỏng.

Lăng Sấm vờ như không để ý, rồi đáp một câu:

"Không sao, tôi cũng không để ý."

Điền Đậu Đậu nhìn hai người họ bật cười hehe một tiếng, nhưng cũng không tiện vạch trần bọn họ:

"Vậy nên hai người chạy cả buổi lại chạy đến chỗ này hả?"

Điền Miêu Miêu chỉ vào mỏm đá phía trước, nói:

"Từ đây vòng qua sẽ có một bãi cát nhỏ, nhưng khi nãy có một cặp đôi đã vào đó rồi, bọn chị cũng không tính vào trong nữa."

Cô đang nói thì bỗng có rất nhiều pháo hoa đủ tạo hình đặc biệt phóng lên không trung, chiếu xuống mặt biển sáng như ban ngày.

Sự chú ý của mọi người đều bị đợt pháo hoa này thu hút, đến cả Điền Đậu Đậu cũng không kìm được phải lấy điện thoại ra chụp ảnh.

"Em phát hiện rồi, xem pháo hoa ở đây còn không đẹp bằng xem trên khoảnh khắc." Điền Đậu Đậu mở khoảnh khắc ra, nhấp vào một đoạn video, rồi đưa cho mọi người xem:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!