Lăng Sấm cảm thấy các chủ quầy ở chợ đêm cổng Bắc rất tốt, đồ ăn cũng ngon, nhưng lại có hơi rảnh quá.
Anh không quan tâm tới chuyện của Giang Thận, chỉ cúi đầu chiên cơm, nhưng khách hàng đến mua cơm chiên thì lại không kìm được, mà nói:
"Đôi vợ chồng đang đứng trước quầy hàng của ông chủ Giang là ba mẹ anh ta. Đừng nhìn bọn họ ăn mặc khiêm tốn, thực ra là đại gia đó, mà ông chủ Giang cũng là phí nhị đại."
Ồ. Lăng Sấm đáp đại một tiếng.
Đối phương thấy thái độ như vậy của anh thì còn sốt ruột hơn cả anh:
"Sao anh chẳng lo lắng chút nào thế, phú nhị đại tán gái bài bản lắm, cộng thêm anh ta và bà chủ Điền có quen biết, nên được buff mạnh luôn."
… Lăng Sấm trầm mặc một chút, rồi đưa cơm chiên mới ra lò cho đối phương:
"Cơm chiên của anh được rồi."
… Ông chủ Lăng đúng là ỷ vào bản thân đẹp trai, nên không cảm thấy nguy cơ nhỉ!
Khách hàng nhận lấy cơm chiên của mình về nhà ăn, sau khi anh ta rời đi, Lăng Sấm liếc nhìn về phía quầy đồ om của Giang Thận một cái. Đôi vợ chồng kia vẫn chưa rời đi, đang nói gì đó với Giang Thận, tuy nhiên từ phản ứng của Giang Thận thì dường như anh ta không có ý định nghe theo họ.
Điền Miêu Miêu cũng để ý đến tình hình bên phía Giang Thận, cô nhìn thấy đôi vợ chồng kia rời đi, bèn bước tới quầy hàng của Giang Thận:
"Ông chủ Giang, vừa rồi là người nhà của anh sao?"
Giang Thận ngước lên nhìn cô, đáp:
"Là ba mẹ tôi, bọn họ không hy vọng tôi sẽ bày quầy bán hàng ở đây."
Ồ. Điền Miêu Miêu hiểu ra và gật đầu:
"Trước đây, mẹ tôi cũng không hy vọng tôi bày quầy bán hàng."
Giang Thận có chút ngạc nhiên:
"Mẹ cô cũng không đồng ý và nói sẽ đầu tư cho cô sao?"
… Điền Miêu Miêu im lặng một lúc:
"Vậy là mẹ tôi thua rồi."
Giang Thận ngẩn người, sau đó thấp giọng cười:
"Ba tôi nói nếu tôi muốn gây dựng sự nghiệp từ đầu, thì có thể đầu tư cho tôi, tuy nhiên hiện tại tôi không mấy tự tin vào bản thân, ngộ nhỡ lại thua lỗ tiền của họ… Vẫn nên giữ tiền lại dưỡng lão thì hơn."
Đến bây giờ Điền Miêu Miêu vẫn còn nhớ dáng vẻ khí phách hăng hái từng có của Giang Thận, chẳng thể ngờ một người như vậy mà lúc này lại cảm thấy thiếu tự tin vào bản thân:
"Ừm, làm ăn nên thận trọng là đúng, anh băn khoăn như vậy cũng là điều bình thường, vậy anh đã nói chuyện ổn thỏa với ba mẹ chưa?"
Giang Thận khẽ thở dài một hơi, nói với cô:
"Thực ra ba tôi muốn tôi quay lại công ty, nhưng nếu tôi về làm việc tại công ty nhà họ Giang, thì ban đầu sẽ không thể gây dựng sự nghiệp riêng."
Điền Miêu Miêu đoán ra anh ta là phú nhị đại, chẳng thể ngờ lại còn có tình tiết như vậy:
"Thế nên anh là kiểu nếu không cố gắng làm ăn thì có thể về thừa kế công ty, phải không?"
Giang Thận bị câu nói này của cô chọc cười, anh ta nhìn cô, nói:
"Nhà họ Giang nhiều con cái, tôi có muốn thừa kế cũng chưa chắc đã đến lượt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!