Lăng Sấm đang nhắn tin với Điền Miêu Miêu bỗng cứng miệng. Sau khi anh và Điền Miêu Miêu thêm Wechat của nhau, thì có vẻ như ngày nào cũng nhắn tin qua lại, vậy nên người mà dì Điền nói thực sự là anh sao?
Điền Miêu Miêu:
"Có phải mẹ tôi đã thêm mắm dặm muối nói gì đó với anh không?"
Khóe miệng Lăng Sấm khẽ cong, anh trả lời cô:
"Dì nói cô lén lén lút lút, còn nhìn điện thoại cười ngẩn ngơ nữa."
Điền Miêu Miêu:
"… Tôi đâu có cười ngẩn ngơ, là bà ấy tự biên tự diễn, anh đừng tin bà ấy."
Lăng Sấm:
"Vậy cô thực sự lén lén lút lút à?"
Điền Miêu Miêu:
"… Tôi sợ bà ấy nghĩ lung tung nên mới né tránh, kết quả là bà ấy lại càng nghĩ xa hơn."
Lần này, Lăng Sấm đã bật cười thành tiếng.
Khi Điền Miêu Miêu nhìn thấy anh gửi tới biểu tượng cảm xúc cười lớn, thì trước tiên cô đã phải cảm thán rằng, hóa ra anh cũng biết dùng biểu tượng cảm xúc, sau đó mới chuyển hướng khỏi chủ đề:
"Hôm nay anh không cần chuẩn bị cho quầy hàng sao?"
Lăng Sấm:
"Hôm nay trời mưa, không bán hàng."
Điền Miêu Miêu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết còn âm u hơn cả khi nãy, chắc có lẽ sắp đổ cơn mưa rồi.
Lăng Sấm:
"Nhân cơ hội này để làm sạch máy lọc khói."
Điền Miêu Miêu:
"Ồ, ồ, tôi cũng dùng cái đó nhưng chưa vệ sinh lần nào, có dễ làm sạch không?"
Lăng Sấm: Ừm, khá thuận tiện.
Hai người trò chuyện thêm vài câu, sau đó Điền Miêu Miêu không làm phiền anh nữa, mà dự định sẽ tuyển một người làm đỡ mình. Cân nhắc tới việc ngày nào dọn hàng về cũng rất muộn, nên cô quyết định tìm một người sống ở gần công viên Ánh Sao, như vậy sẽ thuận tiện hơn.
Cô soạn một bài đăng tuyển người rồi gửi vào nhóm đồ nướng của mình, hy vọng hàng xóm thấy ai phù hợp sẽ giới thiệu cho cô. Mới đầu, Điền Miêu Miêu còn lo lắng việc tuyển dụng không diễn ra suôn sẻ, nào ngờ ngay lập tức có đồng nghiệp trước đây làm cùng cô ở khách sạn đã nhắn tin riêng cho cô.
Chúc Tinh:
"Chị Miêu Miêu, chị cần tuyển người sao, em có thể đến giúp chị."
Chúc Tinh là một người học việc ở nhà bếp khách sạn, vốn dĩ không mấy khi trò chuyện qua lại với Điền Miêu Miêu, tuy nhiên hai người cùng sống tại khu này, thỉnh thoảng lại gặp nhau trên tàu điện ngầm, dần dà cũng trở nên thân quen.
Sau khi Điền Miêu Miêu bày quầy hàng tại chợ đêm cổng Bắc, tuy rằng cô ấy chưa từng đến ăn, nhưng Điền Miêu Miêu vẫn thêm cô ấy vào nhóm đầu tiên.
Điền Miêu Miêu:
"Tinh Tinh, em vẫn chưa tìm được việc sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!