Đợi Điền Miêu Miêu rời đi, Tôn Húc Xuyên không nhịn được sự cô đơn nữa bèn đi tới, nghe ngóng phía Lăng Sấm:
"Anh Lăng, không phải anh và bà chủ Điền đang hẹn hò đó chứ?"
Lăng Sấm ngước lên nhìn anh ta một cái, và lên tiếng:
"Cậu không bận à? Còn rảnh rỗi lo chuyện bao đồng hả?"
"Sao lại là chuyện bao đồng cơ chứ!"
Tôn Húc Xuyên nhìn anh phản bác:
"Việc của anh Lăng cũng là việc của em!"
Lăng Sấm nghe không lọt, bèn khẽ cười, nói:
"Tôi thấy là cậu có ý với bà chủ Điền thì có?"
Tâm tư của Tôn Húc Xuyên đã bị vạch trần, nên nhất thời có chút xấu hổ:
"Cũng, cũng không phải, chỉ là em thấy cô ấy quá xinh đẹp thôi."
Lăng Sấm chẳng mặn mà đáp một tiếng:
"Ừm, đúng là rất xinh đẹp."
Tôn Húc Xuyên: …
Không phải chứ, anh Lăng là có ý gì đây? Chẳng lẽ anh cũng có ý với bà chủ Điền?
"Anh Lăng, không phải là anh thực sự…" Tôn Húc Xuyên còn chưa nói xong, thì trong chợ đêm truyền đến một tràng tiếng ồn, kèm theo đó là tiếng la hét của đám đông.
Âm thanh này đến từ quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu, Lăng Sấm và Tôn Húc Xuyên cũng đồng loạt nhìn qua. Một nhóm thanh niên không hiểu do uống say hay cố ý, đã xảy ra xung đột với hai chàng trai khác đến ăn đồ nướng, lúc này đang nắm cổ áo người kia nhấc lên.
Một người khác nhìn thấy, bèn cầm chiếc ghế đẩu bên cạnh lên định đánh nhau với họ, không ngờ đối phương lại cứ thế lôi dùi cui từ trong người ra.
Thấy tình hình như vậy, đám đông xung quanh vừa lùi ra bên ngoài vừa báo cảnh sát, Điền Đậu Đậu cũng lập tức lấy điện thoại ra quay phim, để khi cảnh sát đến còn có thể khôi phục lại sự việc đã xảy ra.
"Người anh em, đừng động tay động chân."
Điền Miêu Miêu thấy bọn họ lôi dùi cui, sợ lớn chuyện, bèn vội vàng tách đôi bên ra:
"Có gì từ từ nói, chúng ta bỏ dùi cui xuống trước đã nhé."
Rõ ràng là người cầm dùi cui đã uống say, khi nói chuyện phả ra mùi rượu nồng nặc:
"Cô đừng lo chuyện bao đồng, đừng có tưởng là tôi không đánh con gái."
Điền Miêu Miêu thân thiện mỉm cười với anh ta:
"Đây là trong quầy hàng của tôi, sao lại nói tôi lo chuyện bao đồng được chứ, hay là anh cứ bỏ dùi cui xuống đi đã, chúng ta từ từ nói chuyện nhé."
"Đã nói là chẳng liên quan gì đến cô rồi mà, tránh ra." Đối phương muốn đẩy Điền Miêu Miêu đi, vì thế bên tay cầm dùi cui cũng thuận thế vung qua.
Dường như Điền Miêu Miêu đã túm chặt tay anh ta trong nháy mắt, sau đó nhấc chân đá vào vùng bụng đối phương, khuôn mặt của anh ta đột nhiên biến sắc, chầm chậm ôm bụng ngồi xổm xuống đất.
Lăng Sấm và Tôn Húc Xuyên đang chạy đến giúp đỡ: …
Hai người bạn của thanh niên uống say cũng lôi dùi cui mà mình mang theo ra, vừa định động tay với Điền Miêu Miêu thì một trong số đó bị anh trai xăm hoa bán chè thạch bên cạnh quật qua vai, quăng xuống đất hệt như ném chiếc bánh lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!