Tôn Húc Xuyên nhìn Điền Đậu Đậu đột nhiên nhảy ra, thì khẽ nhếch nhếch khóe miệng. Cậu ấy đang oẳng oẳng oẳng cái gì vậy?
Điền Miêu Miêu thò đầu từ phía sau người Điền Đậu Đậu, mỉm cười ngượng ngùng về phía Tôn Húc Xuyên:
"Hôm nay, tâm trạng của em trai tôi không tốt, anh đừng chấp em ấy."
Tôn Húc Xuyên nhìn thấy cô thì khóe miệng lại cong lên:
"Không sao, không sao, con người tôi rất độ lượng."
Điền Đậu Đậu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Điền Miêu Miêu lại đưa cơm chiên trong tay cho cậu ấy:
"Suất cơm chiên trị giá mười tám tệ của em, ăn đi nhân lúc còn đang nóng."
Cơm chiên mới ra lò hương thơm bay tứ phía, màu sắc cũng khiến người nhìn cảm thấy rất ngon miệng, giữa bực tức Tôn Húc Xuyên và ăn cơm, Điền Đậu Đậu đã chọn ăn cơm.
Cậu ấy ngồi xuống bàn, cầm thìa lên nếm thử một miếng, ánh mắt đột nhiên sáng hơn khi nãy rất nhiều:
"Anh Sấm, tay nghề của anh thực sự rất tốt, anh học ai thế?"
Lăng Sấm đang chiên cơm dưa muối của Điền Miêu Miêu, anh đáp lại một câu: Tự mày mò thôi.
"Tự mày mò mà ngon như vậy á?" Sự tôn thờ của Điền Đậu Đậu với anh lại tăng thêm vài phần:
"Lạp xưởng này của anh là tự làm phải không? Mua ở bên ngoài không có hương vị như vậy."
Lăng Sấm gật đầu:
"Học lỏm công thức chỗ mẹ tôi, sau đó tôi điều chỉnh thêm một chút."
"Chẳng trách, lạp xưởng kết hợp với dưa chuột tươi mát, hương vị đúng là tuyệt vời." Suất cơm chiên này, ngoài lạp xưởng Lăng Sấm tự làm ra, còn có trứng gà, dưa chuột, đậu nành và cà rốt, rau củ ăn kèm cùng với lạp xưởng hòa quyện rất hợp.
Hơn nữa, màu sắc cũng vô cùng tươi sáng, trực quan và vị giác đều khiến người ta thực sự hưởng thụ:
"Mười tám tệ mà ăn được suất cơm chiên thế này, hơn nữa còn được làm bởi người đẹp trai như anh, thì làm gì có ai là không rung động chứ?"
Tôn Húc Xuyên nghe cậu ấy đang khen ngợi Lăng Sấm thì khịt mũi hai tiếng:
"Nếu không thì sao lại nói anh Sấm là ông thần của chợ đêm cổng Bắc chúng ta được chứ!"
Lăng Sấm: …
"Anh còn có biệt hiệu này cơ à?"
Điền Miêu Miêu phấn khích nhìn Lăng Sấm:
"Đúng là thất kính, thất kính rồi."
"… Bọn họ bị bệnh cấp độ hai rồi!" [1] Lăng Sấm cho cơm mới chiên xong vào bát, đưa cho Điền Miêu Miêu:
"Của cô cũng xong rồi."
Cảm ơn. Điền Miêu Miêu bê cơm chiên rồi cũng ngồi xuống bàn. Cơm chiên lần trước mà cô mang về đã nguội, vì vậy hôm nay mới cố ý gọi một suất giống như vậy, muốn thử xem mới ra lò thì hương vị sẽ ra sao.
Cô cầm thìa nếm thử một miếng, quả thực vừa mới chiên xong ngon hơn nhiều so với bị nguội, hơn nữa hình như rau củ đi kèm hôm nay còn phong phú hơn so với lần trước mua. Vì lần trước cô mua quá muộn, nên chỉ còn lại những thứ đó sao?
Điền Miêu Miêu cảm thấy suy đoán của mình rất hợp lý, nên không nghĩ nhiều nữa.
Lúc này, chưa có nhiều người xếp hàng trước xe đồ ăn của Lăng Sấm, chủ quầy b án nước ép ở đầu đường xách theo hai cốc vừa ép, đi đến trước mặt anh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!