Thời còn đi học, anh cũng vậy . Cũng yêu vẩn vơ một cô bạn gái xinh đẹp cùng lớp, cũng lén bỏ thư vào trong ngăn bàn, có khi còn táo bạo hơn, nhân giờ ra chơi, lén mở cặp của cô ta nhét thư vào trong đó. Rồi hồi hộp đợi chờ. Rồi tha hồ tưởng tượng.
Ðến khi cô bạn nói tiếng không lạnh lùng và kênh kiêu, anh cũng thấy tâm hồn tan nát, cũng về nhà nằm ốm tương tư. ốm tương tư nhưng mà không bỏ học. Anh vẫn ôm cặp đến lớp, ngượng ngùng, mắc cỡ tránh nhìn mặt đối phương trong suốt một thời gian dài .
Tình cờ bốn mắt gặp nhau, anh cảm thấy quê quê, mặt đỏ tới mang tai ...
Nhưng mọi chuyên chỉ đến thế thôi . Rồi anh lại yêu một cô gái khác, lại có dịp lén mở cặp cô ta và đợi đến khi cô ta thốt lên tiếng không tai họa kia thì lại về nhà năm ốm tương tư tiếp tục ...
Vâng, chỉ thế thôi .
Chẳng có chuyên đeo dai như đỉa . Chẳng có chuyên tái bút trong thư
"rồi nhà ngươi sẽ ân hận". Chẳng có chuyên bỏ học. Chẳng có chuyên tìm đến một kẻ thứ ba để hăm he
"mày không được đến quán này nữa" ... Vì vậy, anh cảm thấy bối rối trước những biểu hiên của Hùng quăn.
Anh cảm thấy buồn lòng vì không hiểu được nó. Và nó, nó cũng không hiểu được anh. Hiên nay, Hùng quăn vẫn coi anh là nguyên nhân của viêc Cúc Hương từ chối tình cảm của nó.
Tất nhiên rồi anh sẽ gặp nó ... Khi nãy ở trong quán, anh định nói chuyên với nó thì nó đã lỉnh đâu mất.
Anh vừa đạp xe vừa nghĩ ngợi . Trời càng về trưa càng nóng bức, anh như nghe những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán mình. Ði ngang qua một con hẻm nhỏ, thình lình một hòn đá bay vù ra, lao thẳng và mặt anh.
Anh chỉ kịp nhìn thấy một bóng người thấp thoáng trong hẻm thì hòn đá đã đập mạnh vào trán anh làm anh té sấp xuống đường, máu loang đầy mặt.
Những người đi đường la lên và xúm lại đỡ anh dậy . Họ dìu anh vào trạm y tế gần đó.
- Ai chọi đá vô mặt anh phải không?
- Một người nào đó hỏi .
Anh uể oải lắc đầu:
- Ðâu có! Tôi đang đạp xe, tự nhiên vấp phải cục đá, thế là tôi té xuống. Chẳng may đầu lại va phải đá.
Người kia vẫn nằng nặc:
- Tôi thấy có đứa chọi đá rõ ràng mà! Ðể tôi đi báo công an!
Anh lắc đầu:
- Khỏi! Thằng em tôi đó! nhà tôi đánh nó, nó tức mình chạy ra đây chọi đá tôi . Thế thôi!
Thấy anh muốn bỏ qua, không ai nói gì nữa .
Vết thương trên trán anh rách một đường dài . Sau khi xức thuốc, người ta may lại cho anh, đau muốn thấu xương. Anh nằm cắn răng chịu đựng, không kêu một tiếng, trong đầu thấp thoáng khuôn mặt lầm lì của Hùng quăn.
Hùng quăn hôm trước dọa anh mày sẽ biết tay tao, tưởng nó làm gì, không dè nó giở trò ném đá y như trẻ con. Anh vừa giận vừa buồn cười . Nhưng anh không cười được. Những mũi kim trên trán cứ làm anh nhói từng cơn.
Sau khi băng bó xong xuôi, anh được về nhà.
Ðêm đó, anh lên cơn sốt.* * Hai hôm liền, anh không đến quán.
Cúc Hương nói với Xuyến và Thục:
- Chẳng hiểu sao anh chàng Gia lại biến mất!
Xuyến nhíu mày:
- Chắc anh ta sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!