Có một điều mà Xuyến, Thục và Cúc Hương lấy làm lạ là cho đến hôm nay, sau gần một tháng trời quen biết, anh chưa một lần mở miệng rủ chúng nó đi chơi, dù là đi xem phim, xem diễn kịch hoặc xem ca nghe ca nhạc. Anh chỉ gặp gỡ và trò chuyện với các cô gái ở một địa điểm bất di bất dịch là quán cây Sứ.
Và trong những lần gặp gỡ đó, anh luôn luôn đối xử với họ một cách đàng hoàng, tử tế, tất nhiên mỗi ngày một thân mật hơn, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Điều đó khiến ba cô gái ngày càng quí mến và tin cậy anh hơn.
Trong bọn, Thục là đứa đa cảm và kín đáo nhất nên Xuyến và Cúc Hương không hề biết nó thường nghĩ ngợi vẩn vơ về anh, mặc dù thường ngày Xuyến và Cúc Hương vẫn hay gán ghép anh và Thục để đùa cợt. Thấy anh không bao giờ nói đến chuyện đi chơi, Xuyến kết luận:
- Đây là một anh chàng cù lần!
Cúc Hương lắc đầu:
- Chưa chắc!
Xuyến vẫn khăng khăng:
- Chứ gì nữa! Chẳng bao giờ anh ta rủ bọn mình đi xem văn nghệ!
Cúc Hương nhún vai:
- Anh ta không rủ thì mình rủ. Biết đâu anh ta cũng thích rủ bọn mình đi chơi nhưng còn ngại nên chưa dám mở miệng.
Xuyến trầm ngâm:
- Nhưng đi chơi với anh ta, tụi mình phải đề cao cảnh giác.
Cúc Hương cười:
- Mày khéo lo! Anh chàng này không có vẻ gì nguy hiểm đâu! Chính mày chẳng nhận xét anh ta nhát gái là gì!
Xuyến tặc lưỡi:
- Ừ thì tao có bảo vậy.
Nhưng ở đời chính những người bề ngoài không có vẻ gì nguy hiểm mới là những người nguy hiểm thật sự.
Thục cười khúc khích:
- Mày nói cứ như là lõi đời lắm vậy!
Cúc Hương phẩy tay:
- Ối, bọn mình ba đứa mà sợ gì! Ông bà ta đã dạy rồi! Ba người đánh một không chột cũng què!
Thục lè lưỡi:
- Tụi mày hung hăng quá hén! Dám đe dọa tính mạng anh ta một cách trắng trợn!
Xuyến liếc Thục:
- Mày hở ra là bênh anh chàng!
Bàn định xong, ba cô gái đi gặp anh.
Vừa giáp mặt anh, Xuyến đề nghị thẳng:
- Tối nay anh đi xem văn nghệ với tụi này không?
- Xem gì vậy?
- Ca nhạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!