Chương 47: (Vô Đề)

Cửa phòng mở ra từ bên trong, Tạ Tri Phỉ bước ra với sắc mặt ửng đỏ, không rõ vì tức giận hay vì xấu hổ. Cô giương giọng nói:

"Không phải như mọi người nghĩ đâu!"

"Thế thì là kiểu nào?"

Triệu Tiểu Tĩnh hỏi ngược lại.

Tớ...

Tạ Tri Phỉ còn chưa kịp nói hết câu thì Ôn Bình Hàn đột nhiên đẩy cô sang bên. Nàng túm lấy Vương Oản đang vui sướng khi người khác gặp họa trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, đẩy vào phòng kho rồi thản nhiên khóa cửa từ bên ngoài.

"Này! Mở cửa ra! Ôn Bình Hàn, cô thả tôi ra! Cô có biết tôi là ai không? Tôi mà ra được thì cô chết với tôi! Cả đời này cô đừng mong bước chân vào nhà họ Cố!" Vương Oản điên cuồng đập cửa.

Cậu làm gì vậy?

Triệu Tiểu Tĩnh ngỡ ngác nhìn Ôn Bình Hàn, như thể đang nhìn một người xa lạ, cô chưa bao giờ gặp qua Ôn Bình Hàn quyết liệt như vậy.

"Do cô ta nhốt bọn tớ trước, ăn miếng trả miếng thôi." Ôn Bình Hàn bình tĩnh đáp.

Triệu Triểu Tĩnh và Phương Ninh Thù ngạc nhiên nhìn nàng. Cả hai không ngờ một người trông có vẻ dịu dàng như Ôn Bình Hàn hóa ra lại không hề dễ chọc.

Chỉ có Tạ Tri Phỉ là không thấy bất ngờ.

Từ lâu cô đã biết giữa Ôn Bình Hàn và VƯơng Oản là kiểu bạn thân như chó với mèo, ban đầu Vương Oản không ít lần gây dễ cho Ôn Bình Hàn, nhưng nàng cũng đáp trả hết, khiến Vương Oản dần thay đổi cách nhìn và trở thành bạn bè với nàng.

Tạ Tri Phỉ cảm thấy hứng thú vô cùng, còn không quên trò chuyện với hệ thống:

[ Ngươi xem, rõ ràng Ôn Bình Hàn là kiểu có ân sẽ trả, có thù tất báo. Vậy cớ sao cứ gặp Cố Chi Chương là lại như người mất trí? Vì chút hiếu lầm không thể nói rõ mà tự dằn vặt bản thân đến chết đi sống lại?

Điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của chị ấy, không giống Ôn Bình Hàn chút nào! ]

[ À... chuyện này... Tôi sửa ngay đây, sửa ngay đây. ]

"Được rồi, chúng ta đi làm vài ly đi, cứ để cô ta lại đây, nhân viên sẽ sớm phát hiện cô ta thôi." Tạ Tri Phỉ hô hào mọi người tiếp tục cuộc chơi, nhưng lúc này đã khá muộn, nên họ lại bàn nhau đi đâu ăn tối.

Trong trung tâm có nhà hàng, nhưng Tạ Tri Phỉ muốn ra ngoài ăn, thế là cả nhóm kéo nhau đến một nhà hàng bên ngoài dùng bữa, rồi ai về nhà nấy.

"Chị ơi, lên xe đi, em đưa chị về."

Tạ Tri Phỉ gọi.

Ôn Bình Hàn đã quen ngồi xe cô, cũng không khách sáo, lên xe rồi nói:

"Thật sự không cần lo cho Vương Oản sao?"

Tạ Tri Phỉ quay đầu nhìn ra ngoài, thấy một bóng người đang đi về hướng trung tâm, cười đáp:

"Không cần đâu, có người lo thay chúng ta rồi."Trong căn phòng tối, chỉ có vài tia sáng le lói lọt vào, Vương Oản co ro trong góc, hai tay ôm gối, gục đầu nức nở.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động, sau đó cánh cửa mở ra, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào.

Cô nhìn sang, thấy người đứng trước cửa thì lập tức lao về phía người đó, trào nước mắt:

"Chị Phương... em... em sợ quá, ở đây tối quá..."

"Thế mà em còn nhốt người ta vào đây?"

Phương Ninh Thù lạnh lùng nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!