Xe dừng trước cửa nhà họ Cố, ba người đồng loạt nhìn về phía Vương Oản, đều là ánh mắt muốn tiễn khách.
"..."
Vương Oản nhìn về phía Phương Ninh Thù, tỏ vẻ không cam lòng: "Chị Thù, chị không vào cùng em được sao?"
"Ngại quá cô Vương, hiện tại tôi không còn là thư ký của Cố Chi Chương nữa, và có lẽ ngài ấy cũng không muốn thấy mặt tôi trong nhà họ Cố đâu."
"Cho dù không còn là thư ký của anh hai nữa thì cũng không thể tiếp tục chơi với em sao? Nhất định phải lạnh lùng như vậy sao?" Vương Oản hỏi tiếp.
"Xin lỗi, tôi đang tăng ca, không muốn làm việc cá nhân trong giờ làm. Nhưng nếu cô nhất định muốn có câu trả lời, thì... đúng vậy."
Vương Oản nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, uất ức đến mức sắp bật khóc: "Em còn nghĩ... Chị Thù là người tốt với em nhất, rõ ràng chị đã từng rất tốt với em! Sao lại ra nông nổi này!?"
"Trước đây chỉ là vì công việc đòi hỏi thôi." Phương Ninh Thù nhìn thẳng về trước, không quay đầu nhìn cô dù chỉ một lần.
"Này, đừng nói vậy chứ, lỡ con bé lăn ra khóc trên xe tôi thì sao." Tạ Tri Phỉ cảnh báo Phương Ninh Thù xong thì quay sang nói với Vương Oản: "Được rồi, mau xuống xe đi, cũng đốt kha khá xăng rồi đấy."
Vương Oản không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài trên mi, giận dỗi mở cửa xe, đứng bên ngoài ổn định cảm xúc một lúc rồi hét lên: "Mau lấy hành lý giúp em đi chứ!"
Cuối cùng người xuống xe lấy hành lý hộ cô là tài xế. Lấy hành lý xong cô quay lại hét lớn với những người trong xe: "Tôi ghét các người!"
Tạ Tri Phỉ đã quá quen với cảnh này, không nhịn được cười: "Phương Ninh Thù, chắc đây là lần đầu con bé nói câu này với cô nhỉ?"
Phương Ninh Thù nhìn bóng dáng kia dần khuất thông qua kính chiếu hậu, sau đó thản nhiên thu hồi ánh mắt: "Cô ấy cũng nên trường thành rồi, ai theo cô ấy mãi được chứ, nhân tiện thì tan ca rồi, tôi về được chưa?"
"Không thành vấn đề, nhà cô ở đâu."
"Tôi đến công ty chứ không về nhà."
"?" Tạ Tri Phỉ cảm thấy khó hiểu: "Tan ca rồi còn đến công ty làm gì?"
"Ở công ty mới yên tâm, lúc nào cũng có việc để làm." Phương Ninh Thù đáp.
Tạ Tri Phỉ và Ôn Bình Hàn nhìn nhau, đều bị shock trước tinh thần cuồng làm việc của cô ấy, Tạ Tri Phỉ hỏi: "Thế bình thường cô nghỉ ngơi như thế nào, cũng không về nhà sao?"
Phương Ninh Thù lắc đầu: "Nhà chỉ là nơi để ngủ."
"Thế có đi dạo phố với bạn bè không?"
"Không có bạn, ai cũng bận cả, chơi chung một thời gian là lại thôi."
"Thế cô giết thời gian bằng cách nào? Hát hò, nhảy múa, tập yoga, đi spa?"
"Trông tôi giống kiểu người có thời gian rảnh sao?" Phương Ninh Thù nhìn cô: "Mười năm qua, mỗi ngày tôi đều phải duy trì trạng thái tỉnh táo 24/24, chỉ riêng công việc thôi cũng đã quá bận rồi."
"Chậc, Cố Chi Chương có ân cứu mạng với cô à?"
"Nói vậy cũng không sai."
"Thảo nào, thôi vầy đi, hôm nay cô đừng đến công ty nữa, theo bọn tôi đi xõa một bữa."
"Bọn tôi?" Ôn Bình Hàn nhìn cô: "Chị có nói chị muốn đi xả hơi sao?"
"Thế hôm nay chị định làm gì?" Tạ Tri Phỉ hỏi.
"Không biết."
"Vậy thì đi thôi, hiếm khi tụ tập đông đủ thế này, phải thư giãn chút chứ." Tạ Tri Phỉ lấy điện thoại ra: "Để em gọi thêm người, Triệu Tiểu Tĩnh chắc biết chỗ vui đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!