Ôn Bình Hàn vội vã về nhà, vừa về đã thấy Tạ Tri Phỉ đang ngồi xổm trước cửa chơi điện thoại.
Khi nàng đến gần, Tạ Tri Phỉ nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên, lập tức nở nụ cười: "Chị, chị về rồi."
"Em đợi bao lâu rồi?" Ôn Bình Hàn vừa hỏi vừa lấy chìa khóa nhà ra.
"Cũng không lâu lắm." Tạ Tri Phỉ cố đứng dậy nhưng không được, Ôn Bình Hàn thấy vậy bèn vươn tay ra giúp cô.
Cô mỉm cười, nắm lấy tay Ôn Bình Hàn, nương vào tay nàng để đứng dậy, cô phủi bụi trên quần áo, sau đó theo Ôn Bình Hàn vào nhà, ngồi lên sofa xoa bóp chân: "Hình như ngồi xổm lâu nên chân em tê quá."
"Nghỉ một chút đi, em ăn gì chưa?" Ôn Bình Hàn vừa cất túi xách vừa hỏi.
"Chưa."
"Tủ lạnh còn ít đồ, để chị nấu gì đó cho em." Ôn Bình Hàn mở tủ lạnh lấy một ít thịt và rau ra.
"Không cần phiền vậy đâu, dù gì chị cũng ăn rồi mà, em order đồ ăn cũng được." Tạ Tri Phỉ nói.
"Trước đó chị cũng ăn không nhiều, giờ ăn thêm cũng được." Ôn Bình Hàn đi vào phòng bếp, trong phòng liền phát ra tiếng nước chảy.
Chờ chân hết tê, Tạ Tri Phỉ cũng bước vào bếp: "Cần em giúp không?"
"Không cần đâu, cũng nhanh thôi." Ôn Bình Hàn đã rửa xong rau, đang cắt mỏng khoai tây.
Nghe tiếng dao phát ra trên thớt, Tạ Tri Phỉ không khỏi trầm trồ: "Kỹ thuật dùng dao của chị tuyệt quá!"
Ôn Bình Hàn khẽ cười, ngâm khoai tây và bắt đầu cắt cà chua, sau đó nàng bật bếp: "Em ra ngoài đợi đi, ở đây khỏi lắm."
"Không sao đâu, em muốn ở đây với chị, để chị nấu ăn một mình cũng không hay lắm." Tạ Tri Phỉ cười nói.
Ôn Bình Hàn đổ dầu vào chảo, sau đó cho hành lá, gừng, và một ít ớt khô vào xào chung, chảo phát ra tiếng xèo xèo rất to. Nàng cho thêm khoai tây thái sợi và gia vị vào, vừa xào vừa hỏi: "Sao em về sớm thế?"
"Người thân của một khách hàng phải cấp cứu nên cuộc đàm phán bị hoãn lại. Lúc rời công ty, em nghĩ dù gì chị cũng ở gần đây nên muốn ghé thăm... Ai dè chị lại đi ăn tối với Cố Chi Chương chứ." Giọng Tạ Tri Phỉ nhỏ dần.
"Hừmm, hình như chị cho hơi nhiều giấm rồi?" Ôn Bình Hàn ngửi mùi gia vị trong chảo.
Tạ Tri Phỉ cũng ngửi thử: "Không có, khoai tây xào chua cay thì phải chua như vậy chứ?"
Ôn Bình Hàn: "Ừm, miễn em không thấy chua quá là được."
Tạ Tri Phỉ: "Em không biết chua là gì."
Ôn Bình Hàn gắp khoai tây ra đĩa, rồi bắt đầu chiên trứng với cà chua: "Chị đi ăn với anh ta vì công việc thôi. Nhân tiện, anh ta có nói về em với Lý Hồng Ngạn đấy."
"Chuyện gì của bọn em cơ?" Tạ Tri Phỉ bối rối.
Ôn Bình Hàn nhìn cô, rồi lại quay về với những quả cà chua trong chảo: "Anh ta nói thấy hai người hợp nhau, còn hỏi... xem chị có thấy vậy không."
"Anh ta cũng rảnh quá rồi đó." Tạ Tri Phỉ nói, cảm thấy khát nước, cô mở tủ lạnh tìm nước và ngạc nhiên đến sững sờ, cô nhìn chằm chằm vào một kệ đầy sữa anh đẹp trai, một lúc sau, cô vui sướng quay lại ôm cổ Ôn Bình Hàn: "Ahuhu chị là tốt nhất!"
Ôn Bình Hàn giật mình, xém tí làm rớt cái sạn trên tay, nàng quay đầu lại, thấy cửa tủ lạnh vẫn đang mở, khụ một cái: "Em lấy xong đồ thì đóng tủ lạnh lại đi, tiết kiệm điện."
Tạ Tri Phỉ duỗi chân, đẩy nhẹ cửa tủ lạnh để nó đóng lại.
"..." Ôn Bình Hàn cười bất đắc dĩ: "Em ôm như vậy làm chị khó xào rau đấy."
"Sao chị mua nhiều sữa thế? Không sợ hết hạn sao?" Tạ Tri Phỉ biết rõ còn cố hỏi.
"... Đang giảm giá mà." Ôn Bình Hàn đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!