Dùng bữa xong, mỗi người quay về vị trí công tác của mình.
Triệu Tiểu Tĩnh chợp mắt một lúc ở văn phòng của Tạ Tri Phỉ. Khi thức dậy đã không thấy Tạ Tri Phỉ đâu. Cô đi loanh quanh tìm kiếm một lúc mới tìm thấy Tạ Tri Phỉ đang tổ chức họp với một số nhân viên.
Vì thế Triệu Tiểu Tĩnh quyết định dạo quanh một vòng, đến lúc khám phá tầng hiện tại đủ lâu, cô lại muốn đến tầng khác, vừa lúc nhìn thấy Phương Ninh Thù đang đi về phía phòng họp, cô vội chặn đối phương lại.
"Cô đang bận sao?" Triệu Tiểu Tĩnh hỏi.
"Ừm, có việc gì sao?" Phương Ninh Thù đáp.
Ban đầu Triệu Tiểu Tĩnh muốn rủ cô đi chơi, nhưng nhìn bộ dạng đối phương thì biết chắc không được rồi. Vì thế, cô chuyển sang hỏi: "Không có gì, Ôn Bình Hàn làm tầng nào vậy?"
"Tầng hai mươi ba."
Triệu Tiểu Tĩnh gật đầu cảm ơn rồi lập tức đến tầng hai mươi ba tìm niềm vui. Cô tìm khắp nơi mới thấy phòng làm việc của Ôn Bình Hàn. Nàng đang nói chuyện với ai đó, khi nhìn thấy cô nàng có hơi ngạc nhiên, nhưng liền quay sang nói với đối phương vài câu, sau đó người kia rời đi.
Ôn Bình Hàn mở cửa, chờ người kia rời đi rồi mới quay sang hỏi Triệu Tiểu Tĩnh: "Đến tìm tôi à?"
"Ừ, có làm phiền cô làm việc không?"
"Không đâu, vào đi."
Triệu Tiểu Tĩnh bước vào, nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: "Công việc mỗi ngày của cô là gì vậy?"
"Cô hỏi những chuyện này làm gì?"
"Chỉ tò mò thôi. Tôi đang muốn tìm công việc, nên đến xem thử mọi người đang làm gì."
Ôn Bình Hàn giải thích ngắn gọn công việc của mình, khiến Triệu Tiểu Tĩnh tròn cả mắt: "Nhiều việc thế?"
"Ít việc thì lương cũng ít đi." Ôn Bình Hàn cười nói.
Triệu Tiểu Tĩnh nán lại một lúc, nhưng chẳng mấy chốc lại thấy chán, cũng không muốn chen vào công việc của nàng nữa, cô nói: "Được rồi, cô quay lại làm việc đi, tôi ra ngoài hút thuốc. À nhân tiện, công ty cô có chỗ nào vui không?"
Ôn Bình Hàn suy nghĩ một lúc rồi gợi ý cho cô một chỗ.
Nơi đó hóa ra lại vô cùng hợp với Triệu Tiểu Tĩnh. Một ngày buồn tẻ và vô vị bỗng chốc trở nên sôi động. Hơn một tiếng sau, cô cũng quyến luyến rời đi, vừa tìm thấy Tạ Tri Phỉ, cô lập tức hét lên: "Nghe nói cậu và Cố Chi Chương là thanh mai trúc mã, cậu còn có thai, sau đó cãi nhau với anh ta, còn cướp thư ký của anh ta nữa. Rồi lại hợp đôi với Lý Hồng Ngạn, hiện tại đang sống cuộc sống trong mơ, sắp tổ chức hôn lễ rồi."
"Phụt
- Cậu nghe mấy lời vô lý đó từ đâu thế!?" Tạ Tri Phỉ bực bội.
"Phòng trà, nghe tuy vô lý nhưng rất thuyết phục, mà còn nữa, Lý Hồng Ngạn đích thân đưa cậu đến công ty nhưng sao cậu không nói câu nào với tớ?" Triệu Tiểu Tĩnh mỉm cười tinh quái: "Nói thật đi, có phải cậu thích Lý Hồng Ngạn không, cho nên mới nói là không còn thích Cố Chi Chương nữa? Nói thật, tớ thấy anh ta tốt hơn Cố Chi Chương gấp trăm ngàn lần!"
"Nực cười. Anh ấy chỉ tiện đường chờ tớ về thôi." Sau đó, cô quay sang nói với Phương Ninh Thù: "Có cách nào làm nhân viên ở phòng trà bớt bịa chuyện vô lý không?"
"Có, phong tỏa phòng trà, không cho ai vào rót nước hết."
"..."
"Nơi nào có sự sống, nơi đó có lời đồn. Hoặc là cô cẩn thận trong từng hành động của mình, hoặc là không quan tâm."
Tạ Tri Phỉ xoa đầu trong bực bội: "Tôi thì không quan tâm, nhưng lỡ người khác hiểu lầm thì sao?"
"Cậu sợ ai hiểu lầm?" Triệu Tiểu Tĩnh bỗng nghiêng người lại gần, chỉ chỉ vào ngực Triệu Tiểu Tĩnh rồi cười toe toét: "Nói thật đi, cậu sợ ai hiểu lầm đó?"
Tạ Tri Phỉ định nói là Ôn Bình Hàn, Triệu Tiểu Tĩnh đã ngắt ngang lời cô: "Cậu có người trong lòng rồi đúng không? Nên mới sợ người đó hiểu lầm."
Tạ Tri Phỉ nuốt lại lời định nói. Cô hất tay Triệu Tiểu Tĩnh, lạnh giọng nói: "Tớ sợ rất nhiều người. Hiện tại tớ là giám đốc tiếp thị của Tề Thịnh, rất nhiều đôi mắt đang đổ dồn về tớ. Nếu mọi người đều nghĩ sự nghiệp của tớ là do có người đàn ông chống đỡ thì không phải quá bất công với tớ sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!