Chương 33: (Vô Đề)

Trong phòng nghỉ, Cố Chi Chương chờ một lúc lâu vẫn không thấy Phương Ninh Thù mở lời.

Hắn nhìn đồng hồ, còn phải tranh thủ về gặp Ôn Bình Hàn nữa, hắn nhíu mày thúc giục: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

Phương Ninh Thù càng cảm thấy hồi hộp.

"Cô uống rượu sao? Uống nhiều không?" Cố Chi Chương ngửi thấy mùi rượu trên người cô, thấy hơi ngạc nhiên, sắc mặt cũng lạnh xuống.

"Thật sự xin lỗi, Cố tổng, tôi..." Phương Ninh Thù bỗng nhớ đến lời Tạ Tri Phỉ nói lúc trước.

- Tiểu Tĩnh là người như vậy đó, yêu thì nhiệt tình, hận thì hung dữ, thích ai thì nói thẳng ra.

Cô che giấu tình cảm mười năm, trong mắt Cố Chi Chương cô chẳng qua chỉ là thư ký, không phải phụ nữ.

"Cô cũng biết tôi ghét nhất là lãng phí thời gian mà đúng không." Cố Chi Chương tỏ vẻ không vui: "Có chuyện gì thì nói đi, hôm nay cô bị làm sao vậy?"

Phương Ninh Thù nhắm mắt lại, thổ lộ: "Cố tổng, tôi thích ngài."

Trong phòng đột nhiên im bặt.

Cô từ từ mở mắt ra, thấy Cố Chi Chương càng lúc càng nhíu mày, không xong rồi.

"Từ khi nào?"

"Từ lúc Đại học, tôi là một trong những người đầu tiên được nhận quỹ học bổng của Cố thị. Nhờ có học bổng mà tôi mới có thể tiếp tục học hành. Sau này chúng tôi được đến tham quan Cố thị vào năm hai, đó là lần đầu tiên tôi gặp ngài, chứ không phải ở vòng phỏng vấn. Sau đó.. tôi... tôi đã đến làm việc cho Cố thị, tôi đã cố gắng hết sức, chỉ để có thể ở bên cạnh ngài." Phương Nình Thù nghẹn ngào nói.

Cố Chi Chương trầm mặc, lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Đây là phòng nghỉ nhà Triệu Tiểu Tĩnh, nên bọn họ đều không có chìa khóa, và đương nhiên hắn cũng không nghĩ đến chuyện Phương Ninh Thù sẽ tỏ tình tại đây, nên khi nhìn thấy Tạ Tri Phỉ và Ôn BInh Hàn đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng, trong lòng hắn dâng lên một nỗi hoảng sợ đến kì lạ.

"Bọn em muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, không làm phiền hai người chứ?" Tạ Tri Phỉ hỏi.

"Mọi người nghe được đến đâu rồi?" Cố Chi Chương hỏi.

Tạ Tri Phỉ sờ sờ mũi: "Toàn bộ."

Cố Chi Chương: ".."

"Hay là bọn em đi nhé?" Tạ Tri Phỉ lại hỏi.

"Thôi, mọi người vào đi, đóng cửa lại." Cố Chi Chương nói.

Sau khi hai người tiến vào và đóng cửa lại, Cố Chi Chương mới nhìn chằm chằm Ôn Bình Hàn, giải thích với nàng: "Tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cũng như tình cảm cô ấy dành cho tôi."

Ôn Bình Hàn gật đầu.

Như để củng cố hơn cho quyết tâm của mình, hắn quay sang nói với Phương Ninh Thù: "Phương Ninh Thù, thu hồi câu nói của cô đi. Cô biết tôi có người trong lòng rồi mà."

Phương Ninh Thù vốn đã vô cùng khó chịu do bị từ chối, lúc này trong lòng lại càng thêm đau đớn, nước mắt tràn mi: "Cố tổng, tôi thích ngài suốt mười năm, mà vẫn không so bằng với mấy tháng của Ôn Bình Hàn sao? Cô ấy không thích ngài đâu!"

"Cô dựa vào đâu mà nói cô ấy không thích tôi? Hơn nữa, cô dựa vào đâu mà so với cô ấy?" Cố Chi Chương hỏi.

"Tôi dựa vào cái gì ư..." Phương Ninh Thù cười khổ: "Mỗi ngày, mỗi giờ của tôi đều dành cho ngài, cam tâm tình nguyện vì ngài mà bỏ hết thời gian cá nhân, xử lý hết thảy từ công việc đến sinh hoạt cá nhân, tiếp rượu thay ngài trong các buổi xã giao, giúp ngài từ chối hết những kẻ theo đuổi. Vậy mà sau cùng, tôi còn không đáng giá bằng một kẻ xa lạ sao?"

"Đúng, tình cảm không thể dùng thời gian hay công sức để đo lường." Cố Chi Chương hờ hững đáp: "Hơn nữa, đây không phải chuyện cô nên làm sao? Đây là công việc của cô, tôi có trả công tương xứng cơ mà."

Phương Ninh Thù biết hắn nói có lý, nhưng lòng cô lại đau như dao cắt, cô đau đớn ôm đầu, từ từ khom người xuống, khóc không ngừng.

Cố Chi Chương cúi đầu nhìn cô: "Trạng thái của cô thế này, không thích hợp cùng tôi làm việc nữa, tôi không cần một thư ký mang theo cảm xúc cá nhân lúc làm việc, kể từ mai không cần đến công ty nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!