Sau một hồi ngâm mình trong hồ bơi và selfie, Triệu Tiểu Tĩnh đi đến ghế dài để thư giãn và chỉnh ảnh.
Ôn Bình Hàn bơi một lúc rồi dựa vào thành hồ ngắm cảnh đẹp bên ngoài. Đột nhiên, tiếng nước bắn tung tóe lọt vào tai, ngay sau đó Tạ Tri Phỉ trồi dậy từ mặt nước, lau những giọt nước trên mặt. Một giọt nước còn đọng lại trên chiếc mũi cao thẳng của cô, nàng nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, rồi như bị ma xui quỷ khiến mà giơ tay lên lau sạch.
Tạ Tri Phỉ nở một nụ cười rạng rỡ, làn da trắng như ngọc của cô phản chiếu ánh sáng lấp lánh như đá quý trên mặt nước xanh biếc. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống đôi má cô, làm nổi bật đôi môi đỏ thắm đầy đặn, nụ cười nơi khóe miệng như ánh nắng mùa thu, rực rỡ và rung động lòng người.
"Chị mệt sao?" Tạ Tri Phỉ cười hỏi.
"Hơi mệt, em thì sao?"
"Em cũng vậy." Tạ Tri Phỉ gọi phục vụ mang nước và trái cây đến, sau đó ngồi bên cạnh nàng, cùng nàng ngắm cảnh: "Oa, thật đẹp."
Ôn Bình Hàn nhìn sang, nhất thời bị góc nghiêng của cô hấp dẫn. Giá như nàng là họa sĩ, nàng nghĩ bản thân sẽ có thể vẽ ra được đường cong hoàn mỹ trên khuôn mặt của tạ Tri Phỉ, hẳn sẽ là một tác phẩm nghệ thuật đặc sắc.
"Ừm, rất đẹp."
Lúc này có hai chàng trai tiếp cận cả hai, mỉm cười chào hỏi: "Chào hai vị mỹ nữ, không biết có thể làm quen một chút được không?"
"Không cần đâu, tôi thích phụ nữ, cảm ơn." Tạ Tri Phỉ nói.
Hai chàng trai sửng sốt, cười gượng sau đó ánh mắt nhìn các nàng trở nên dao động rồi xấu hổ rời đi.
Ôn Bình Hàn cũng ngạc nhiên không kém: "Em thích phụ nữ từ khi nào vậy?"
"Mới vừa nãy." Tạ Tri Phỉ cười khẽ: "Một lần gặp chàng trai nào mà em không muốn giao du, thì cái cớ này hiệu quả nhất. Nếu không, bước tiếp theo của họ chính là yêu cầu kết bạn WeChat gì gì đó, đến lúc đó em càng lười tìm lý do."
Ôn Bình Hàn bật cười: "Để chị học hỏi."
"Nè, hai người còn muốn ngắm đến bao giờ vậy? Đến lúc dùng bữa rồi đó!" Triệu Tiểu Tĩnh hô.
"Đi thôi." Tạ Tri Phỉ đứng lên, vươn tay với nàng.
"Ừm." Ôn Bình Hàn nắm lấy tay cô, mượn sức đứng lên.
Hai người rời hồ bơi, tắm lại một lần sau đo tụ tập tại nhà hàng. Nhà hàng này nằm ở lưng chừng núi, có thể thấy thung lũng bên dưới thông qua những ô cửa sổ sát trần. Ngọn núi phía đối diện đã nhuốm màu vàng của lá mùa thu, ngắm khung cảnh đẹp như vậy khiến khẩu vị của họ được cải thiện rất nhiều.
"Cuối tuần này là sinh nhật tớ, A Phỉ đến dự không?" Triệu Tiểu Tĩnh hỏi.
"Để tớ xem lịch trình."
Lúc Tạ Tri Phỉ lấy điện thoại ra, Triệu Tiểu Tĩnh ho khan một tiếng, mở to mắt nhìn cô, khiến Tạ Tri Phỉ biết điều mà cất điện thoại, cười đáp: "Quả nhiên có việc, việc đi dự tiệc mừng thọ long trọng của Triệu tiểu thư nhà ta."
"Vậy còn xem được." Triệu Tiểu Tĩnh nở nụ cười hài lòng, sau đó quay sang nhìn Ôn Bình Hàn: "Cô cũng đến nhé."
"Hửm?" Ôn Bình Hàn ngạc nhiên, nếu nhớ không lầm thì hai người chỉ mới "phá băng" chưa đến hai ngày mà, vậy mà đã đến giai đoạn mời đi sinh nhật rồi sao?
Triệu Tiểu Tĩnh vừa cắt miếng thịt bò beef steak vừa nói: "Cô cứ đến đi, dù sao cũng là cuối tuần. Nhưng tôi phải nói trước với cô, hôm đó có rất nhiều bạn bè của tôi đến, nên không chắc có thể chiêu đãi cô được hay không, cô phải tự phục vụ đấy, không lại trách tôi tiếp đón không tốt."
Vừa nghe xong, Ôn Bình Hàn lập tức đồng ý: "Được, tôi sẽ đến."
Đi ăn thì ai lại chả thích chứ? Hơn nữa, nàng cũng không sợ giao lưu ở chốn xa hoa, suy cho cùng nàng là một nhân viên sales cơ mà, không sợ khó xử, chỉ sợ không đủ người tham dự. Bạn bè của Triệu Tiểu Tĩnh chắc chắn đều là những người giàu có hoặc có sức ảnh hướng, đây là một cơ hội tuyệt vời để xây dựng mối quan hệ, nàng còn có thể tìm đâu ra cơ hội hoàn hảo như vậy chứ?
Chạng vạng, cả ba người ngồi ở ban công phòng khách sạn ngắm hoàng hôn.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này. Triệu Tiểu Tĩnh nhìn thấy Lệ Phong đang gọi đến thì mắng thầm một tiếng, sau đó vào trong nghe điện thoại.
"Quả là người bận rộn." Tạ Tri Phỉ thở dài nhận xét, rồi bỏ một quả nho vào miệng.
"Bọn họ chia tay thật sao?" Ôn Bình Hàn hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!