Người bên trong vươn tay ra chặn cửa thang máy khi nó chuẩn bị khép lại, sau đó Ôn Bình Hàn bước vào rồi im lặng đứng trước mặt đối phương.
Tạ Tri Phỉ nhướng mày: "Trùng hợp thật nha, chị đến tìm ai vậy?"
Ôn Bình Hàn nhìn chằm chằm cô: "Tìm Tạ tổng."
"Ồ, thật vậy sao!" Tạ Tri Phỉ chỉ chỉ vào mình: "Em chính là Tạ tổng chị đang tìm nè."
Sắc mặt Ôn Bình Hàn khẽ biến, nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng nhìn khuôn mặt vô cùng mệt mỏi của đối phương khiến lời đến bên miệng chỉ đành nuốt xuống, lúc mở miệng chỉ thốt ra được một câu nhạt nhẽo: "Cô ăn cơm chưa?"
"Sao ạ?" Tạ Tri Phỉ chớp chớp mắt, nhìn nàng tỏ vẻ ngoài ý muốn nhưng vẫn thành thật trả lời: "Chưa ăn ạ, chỉ mới ăn chút điểm tâm lót dạ thôi."
"Tôi muốn mời Tạ tổng một bữa, có được không?" Ôn Bình Hàn hỏi.
"Chị tha em đi, đừng gọi em là Tạ tổng, gọi tên em là được rồi, hoặc gọi muội muội cũng được, không phải em là chị em kết nghĩa của chị sao?". Tạ Tri Phỉ như đứa nhỏ làm sai mà đi theo nàng vào thang máy.
Ôn Bình Hàn đứng gần cửa, *trầm mặc như Khang Kiều đêm nay trong lúc thang máy dần đi xuống.
*Trầm mặc như Khang Kiều đêm nay: Xuất phát từ bài thơ "Tạm biệt Cambrigde" của Từ Chí Ma. Ở đây mang nghĩa khung cảnh đang im lặng đến đáng xấu hổ. Các bạn muốn tìm hiểu thêm có thể search keyword "Tạm biệt Cambridge".
Trong lúc đi xuống, có nhiều người từ các tầng khác nhau cũng bước vào thang máy. Mọi người không quen biết nhau nhưng đều không khỏi hướng mắt về hai vị đại mỹ nữ này, sau đó lại làm như không có gì xảy ra mà thu hồi tầm mắt, trong mắt mang theo sự hưng phấn tìm tòi.
Người tiến vào càng lúc càng đông khiến Tạ Tri Phí đành phải lùi về một góc.
Sau đó một người quen bước vào thang máy.
"Hàn tỷ! Không phải chị đi từ lâu rồi sao? Sao lại còn ở đây?" Lâm Chí Mẫn vừa vào đã nhìn thấy Ôn Bình Hàn, ngay lập tức tiến lại gần bắt chuyện.
Ôn Bình Hàn không đáp, đối phương lại hỏi tiếp: "Chị không tìm được Tạ tổng sao? Cũng đúng, cô ấy hẳn bộn bề nhiều việc, chưa chắc chị sẽ gặp được, gặp được cũng sẽ có thể sẽ không đồng ý lãng phí thời gian với chị."
Ôn Bình Hàn nhìn nàng vài lần nhưng Lâm Chí Mẫn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của nàng, còn hỏi tiếp: "Chị tặng được chocolate chưa ạ?"
"Chocolate gì?"
Đột nhiên phía sau phát ra tiếng nói, Lâm Chí Mẫn nhìn lại rồi sợ đến mức sắc mặt tái nhợt: "Tạ, Tạ Tạ Tạ tổng.."
"Không cần khách sáo." Tạ Tri Phỉ mỉm cười với cô rồi quay đầu nhìn Ôn Bình Hàn: "Chocolate gì vậy? Không có phần của em sao?"
Ôn Bình Hàn quay đầu, suýt nữa chóp mũi chạm vào má của cô, đang định mở miệng thì thang máy "đinh" một tiếng, nàng vội nắm cánh tay Tạ Tri Phỉ cùng ra ngoài.
Lâm Chí Mẫn đằng sau còn đang ngây ngốc, trong lòng điên cuồng hò hét: "Hàn tỷ! chị bắt sai người rồi! Đó là Tạ tổng! Em vẫn còn bên trong mà!"
Trong khách sạn, Tạ Tri Phỉ đặt món xong thì ánh mắt rơi vào chiếc túi trong tay nàng, háo hức hỏi: "Chocolate ở đâu, ở đâu?"
Ôn Bình Hàn lấy hộp chocolate Godiva trong túi ra, đặt trước mặt cô.
Vốn dĩ nàng đang lo vị Tạ tổng chưa từng biết mặt kia sẽ không thích món quà này, nhưng cũng không biết nên tặng món gì khác, loại đồ ngọt này rất thích hợp đem làm quà tặng, vừa biểu đạt lòng biết ơn lại không có ý nịnh nọt.
Nhưng sau khi biết Tạ tổng là người đối diện, nàng xác định người này chắc chắn thích, vì nàng đã thấy Tạ Tri Phỉ nhiều lần mua chocolate ở cửa hàng tiện lợi.
"Oa, em rất thích, cảm ơn chị." Tạ Tri Phỉ mỉm cười nhận quà.
"Cô biết tôi là nhân viên của cô từ khi nào?" Đột nhiên Ôn Bình Hàn hỏi.
"Chắc... là từ ngày đầu nhậm chức." Tạ Trỉ Phỉ chột dạ đáp.
"Cho nên cô lấy được số điện thoại từ hồ sơ của tôi?"
"Vâng." Tạ Tri Phỉ cúi đầu càng lúc càng thấp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!