Chương 8: (Vô Đề)

Tống Thừa nhìn thấy điều đó. Anh ta liền cất lời:

"Nếu em thích, có thể bảo cô ấy sau này đến thăm em nhiều hơn. Em mệt rồi, hãy nghỉ ngơi một chút đi!"

Diệp Quân khẽ gật đầu, đáp:

"Vậy anh tiễn cô ấy ra cửa nhé!"

Được thôi!

Tống Thừa dẫn Tạ Trường Ly rời khỏi phòng bệnh.

Nhìn theo bóng lưng của họ, tôi nhẹ nhàng nói:

"Wow, trai tài gái sắc, thật xứng đôi vừa lứa!"

Diệp Quân mặt mày tối sầm:

"Sao mày vẫn chưa đi?"

Tôi chống cằm nhìn cô ta.

"Chị không tò mò Tạ Trường Ly là ai tìm đến sao?"

Diệp Quân nhìn tôi với vẻ cảnh giác.

Tôi không phụ lòng mong đợi.

"Đương nhiên là tôi rồi, bất ngờ không? Có ngạc nhiên không?"

"Rốt cuộc mày muốn làm gì?"

Tôi thở dài:

"Tôi thật lòng muốn tốt cho chị, cô ấy nói đã viết rất nhiều thư cảm ơn cho hai người, tôi chỉ muốn cô ấy làm chị vui một chút. Dù sao đi nữa, chúng ta cũng là chị em mà!"

---------------

Diệp Quân nhất quyết đòi xuất viện!

Cô ta khăng khăng làm theo ý mình, lời ai nói cũng chẳng lọt tai.

Mẹ nguyên chủ đã hoàn toàn kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.

"Thân thể nó bây giờ căn bản không thích hợp để xuất viện, nó chẳng chịu nghe lời ai cả, hoàn toàn không xem trọng sức khỏe của mình. Con nói xem, nó rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

Muốn làm gì ư?

Cô ta đương nhiên là muốn đi tìm những bức thư cảm tạ kia rồi.

Cô ta chưa chắc đã hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của tôi.

Nhưng một khi hạt giống nghi ngờ đã được gieo vào lòng, nó sẽ ngày đêm gặm nhấm tâm can cô ta.

"Chị ấy muốn xuất viện thì cứ để chị ấy xuất viện đi, chỉ cần chị ấy vui vẻ là được!"

Dù sao thì, ở nhà cô ta còn có một vở kịch hay đang chờ cô ta mà!

Nghe nói chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Tống Thừa đã làm nên một chuyện động trời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!