Chương 4: (Vô Đề)

Giang Nham đặc biệt để tâm đến vụ án này. 

Anh dường như đã quyết tâm trừng trị Tống Thừa, một mực bám theo anh ta để điều tra ngọn ngành. 

Kết quả anh đã thật sự phát hiện ra một chuyện bất ngờ. 

Một tuần trước khi Diệp Quân bỏ thuốc tôi, Tống Thừa đã âm thầm đi thực hiện phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. 

Sự việc này một lần nữa khắc sâu trong tâm khảm tôi sự ích kỷ tột cùng của Diệp Quân. 

Cô ta, vì muốn em gái ruột thịt một lòng một dạ nuôi dưỡng con mình, không tiếc tâm cơ tước đoạt đi quyền làm mẹ của cô ấy. 

Nếu như thời xưa, có thứ thuốc nào uống vào khiến phụ nữ vĩnh viễn mất đi khả năng sinh sản, e rằng cô ta sẽ chẳng chút do dự mà đổ vào miệng em gái mình. 

Sau khi chia sẻ những thông tin hữu ích, Giang Nham không hề ngoảnh đầu lại mà rời đi. 

Mẹ của nguyên chủ lo lắng không thôi.

"Rốt cuộc con và Tiểu Giang xảy ra chuyện gì vậy? Sao mẹ cảm thấy hai đứa như người lạ vậy? Có phải nó để ý chuyện này không?"

Tôi bất đắc dĩ, chỉ biết an ủi bà: "Không sao đâu, qua một thời gian mọi chuyện sẽ ổn thôi, yên tâm, con rể này của mẹ sẽ không chạy mất đâu."

Mẹ nguyên chủ không tin.

"Con không có việc gì thì cũng nên đến nhà Tiểu Giang nhiều một chút. Nó bận công việc, con giúp nó dọn dẹp nhà cửa."

Bà nghi ngờ: "Con trước kia chẳng phải hay ra ngoài sao, sao giờ lại cứ ở nhà suốt thế?"

Tôi vô tội nháy mắt.

"Không phải con đang ngồi chờ người ta đến xin lỗi sao!"

Và họ cũng không để tôi chờ lâu.

Ba ngày sau, Diệp Quân lại một lần nữa kéo theo Tống Thừa đến nhà. 

Lần này bọn họ ngoan ngoãn hơn nhiều, không dám vòng vo tam quốc, trực tiếp mở miệng xin lỗi. 

Dứt lời, Diệp Quân liền lấy ra tờ giấy xin tha thứ, ý muốn tôi đặt bút ký tên. 

Tôi kinh ngạc nhìn cô ta; "Chỉ có vậy thôi sao?" 

Diệp Quân vẻ mặt ấm ức, khó chịu. "Bọn chị đã hạ mình xin lỗi rồi, em còn muốn thế nào nữa?" 

Tôi vô cùng khó hiểu, hỏi lại: "Lẽ nào tôi diễn đạt chưa rõ ràng? Hay là đầu óc các người có vấn đề? Quỳ xuống xin lỗi, chẳng lẽ không hiểu?" 

Diệp Quân tức giận đến thở dốc không ra hơi: "Mẹ, mẹ xem nó kìa!" 

Mẹ của nguyên chủ nhìn lên trời, như không liên quan đến mình.

Tống Thừa kéo Diệp Quân lại.

Nhìn tôi, anh ta nói: "Chị của em sức khỏe không tốt, nếu em nhất định phải làm cho ra nhẽ, thì để anh thay cô ấy, được không?"

Diệp Quân nhìn anh ta với vẻ cảm động.

"Ông xã!"

Tống Thừa nhẹ nhàng xoa má cô ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!