Chương 2: (Vô Đề)

Giang Nham lại nhìn tôi, nhìn một lúc mà cả lông mày cũng nhíu lại.

Tôi chống cằm nhìn anh ta: Đẹp không?

Giang Nham cụp mắt, không biểu cảm.

Người bị đả kích nặng nhất lại là mẹ nguyên chủ.

Bà ấy mặt mày trắng bệch, đứng cũng không vững.

"Bọn nó… sao lại dám?"

Dám hay không dám, dù sao thì cũng đã làm rồi.

Giang Nham nói:

"Nguồn gốc của thuốc mê đã có manh mối. Hiện tại xem ra là hai vợ chồng cùng đồng phạm. Luật sư của Tống Thừa muốn gặp cô, hy vọng cô có thể ký giấy bãi nại."

"Tuyệt đối không thể!" 

Có thể! 

Một tiếng là của mẹ nguyên chủ, tiếng còn lại là của tôi. 

Mẹ nguyên chủ nhìn tôi đầy đau lòng:

"A Sinh, con không cần phải nể mặt mẹ đâu. Từ giờ mẹ xem như không có đứa con gái đó."

Ờm, tôi thì đâu có từ bi đến mức đó.

Diệp Quân là người sắp chết, còn Tống Thừa thì gia thế hùng mạnh, cuối cùng chưa chắc đã bị xử bao nhiêu năm.

Huống hồ, g.i.ế. c người thì phải trị tận gốc, phải khiến kẻ đó tâm phục khẩu phục!

"Bệnh tình của Diệp Quân, lẽ nào không còn phương thuốc cứu chữa?"

Mẹ nguyên chủ khẽ lắc đầu, vẻ mặt buồn bã.

Diệp Quân bị bệnh tim bẩm sinh, số mệnh vốn đã không dài.

Lại còn có phần ưa làm màu.

Vì tình yêu vĩ đại của mình, cô ta nhất định đòi sinh con.

Cuối cùng liều c.h.ế. t sinh ra A Yến.

Cơ thể từ đó cũng hoàn toàn sụp đổ.

Nửa năm trở lại đây, bệnh suy tim của cô ta ngày càng trầm trọng, gần như không thể rời khỏi giường bệnh.

Bác sĩ đã ra giấy báo tử rồi.

Thế nên, cô ta chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Thật đáng tiếc!

Nếu cô ta sống thêm được hai năm nữa, thì đã có thể gặp được cô gái định mệnh thực sự của chồng mình rồi.

Không biết đến lúc đó sẽ là một màn kịch đặc sắc cỡ nào!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!