Tôi xuyên đến đúng lúc không thể tuyệt vời hơn.
Lúc này, nguyên chủ đang nằm trên giường của chị gái và anh rể, trong tư thế như thể đang chờ bị giày vò.
Thế nhưng cảm giác dục hỏa thiêu đốt trong cơ thể lại nói với tôi rằng, mọi chuyện không hề đơn giản.
Tôi gượng đứng dậy khỏi giường, nhưng chân lại mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.
Hít—thật là tê dại sảng khoái!
Túi của nguyên chủ bị vứt dưới đất.
Trong đó, ngoài điện thoại, không ngờ còn có một chiếc bút ghi âm.
Tôi thở dốc kiềm chế cơn bứt rứt, mở bút ghi âm lên rồi nhét vào đầu giường.
Sau đó, tôi cầm điện thoại trốn vào phòng tắm rồi khóa trái cửa lại.
Nguyên chủ rõ ràng là định leo giường, sao lại còn tự chuốc thuốc cho mình?
Sợ bản thân không hạ miệng nổi à?
Điều này rõ ràng là vô lý.
Vậy rốt cuộc là ai đã bỏ thuốc nguyên chủ?
"Alo, 110 phải không? Có người định cưỡng h.i.ế. p tôi, đã bỏ thuốc tôi. Làm ơn đến cứu tôi ngay lập tức."
"Alo, mẹ ạ, mẹ có thể đến đón con không? Con rất khó chịu, con không muốn để chị lo lắng."
Gọi xong hai cuộc điện thoại, đầu óc tôi đã bắt đầu lơ mơ.
Nước trong bồn tắm còn chưa kịp xả đầy, tôi đã nằm vào trong.
Cảm giác lạnh thấu xương giúp kiềm chế cơn nóng trong người.
Phù, rắc rối thật!
Sau đó trí nhớ của tôi trở nên rời rạc.
Hình như có ai đó đang gọi nguyên chủ.
"A Sinh, A Sinh, em ở đâu?"
Hình như còn có tiếng đập cửa, và cả tiếng cãi nhau nữa.
Cuối cùng, ý thức của tôi hoàn toàn chìm vào bóng tối.
------------------
Mọi chuyện trở nên thú vị hơn rồi.
Nghe đâu đôi chị gái, anh rể vốn dĩ phong quang vô hạn, tình nghĩa mặn nồng của tôi đã bị mời đến đồn cảnh sát uống trà rồi.
Lời giải thích của họ là:
Sau khi ăn cơm xong, họ phát hiện nguyên chủ mất tích, lo lắng bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng phát hiện cửa phòng tắm trong phòng ngủ của họ bị khóa trái, không hiểu sao nguyên chủ lại vào phòng họ, lo sợ nguyên chủ gặp chuyện nên mới muốn phá cửa phòng tắm.
Thuốc mê?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!