"Tôi cảm ơn mày nhé." Tôi cười gượng, vừa ngượng vừa lịch sự.
"Nói vậy thôi, không làm phiền màn cầu hôn lãng mạn của hai người nữa. Bye bye.
"Nói xong, nó biến mất. Mọi thứ tiếp tục chuyển động như bình thường. Cố Dã vẫn quỳ trước mặt tôi, ánh mắt dịu dàng tha thiết:"Lục Tiêu Tiêu, em đồng ý lấy anh chứ?"
Tôi khẽ gật đầu, khóe môi cong: "Em đồng ý."
Anh thở phào: "Vừa rồi anh thật sự rất hồi hộp. Mấy giây chờ em trả lời dài như cả thế kỷ.
"Tôi cười — dĩ nhiên rồi, thời gian dừng hẳn mà, tôi còn tán gẫu cùng hệ thống cả buổi kia cơ mà. Anh cười cong mắt:"Nhưng anh nghĩ kỹ rồi. Dù em không đồng ý, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi. Về nhà anh xé sổ luôn, đến lúc đó em muốn ly hôn cũng không được đâu."
Tôi lạnh lùng đáp: "Giấy kết hôn có thể xin cấp lại, anh không biết sao?"
Anh lập tức sầm mặt: "Lục Tiêu Tiêu!!"
Tôi cười rạng rỡ, dịu dàng: "Được rồi được rồi, em sai rồi. Cố tiên sinh, ngày tháng sau này còn dài mà?"
"Cố phu nhân, ngày tháng còn dài."
---Hết---
Ngoại truyện 1
Sau này tôi lại liên lạc với hệ thống một lần nữa.
Từ miệng nó, tôi mới biết cuốn truyện tôi xuyên vào và cuốn tôi đọc trước đó… thực ra cùng một tác giả.
Tôi gật gù — mọi chuyện bỗng hợp lý.
Hoá ra tác giả lười nghĩ tên mới nên tiện tay dùng lại mấy cái cũ. Rồi dữ liệu không khả quan nên chỉ viết mở đầu rồi bỏ hố.
Nhồi nhét đủ thứ, muốn phàn nàn cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Còn về Cố Tinh Tinh —
Trước kia tôi chưa hỏi nên mãi sau mới biết sự thật từ Cố Dã: cậu bé là con của anh trai và chị dâu anh. Họ gặp tai nạn xe rồi qua đời nên anh nuôi từ đó.
Không có màn kịch con riêng con rơi nào hết, mọi chuyện rõ ràng như ban ngày.
Cuối cùng tôi sống cuộc đời "thảnh thơi như heo
", ăn ngủ là chính, thỉnh thoảng kéo Cố Tinh Tinh đi chơi. Cho đến một ngày, tôi bước lên cân và thấy con số trên đó… Tôi… tăng hẳn 3 ký!!! 3 ký lận!!! Trước giờ tôi sống một năm chưa chắc lên nổi từng đó! Hơn nữa, cái tên khốn Cố Dã mỗi tối còn kéo tôi"vận động" hừng hực như vậy, sao tôi còn mập lên được chứ?!
Tôi không hiểu nổi.
Con số tăng vọt như tiếng chuông cảnh tỉnh đổ thẳng vào đầu tôi.
Nếu tiếp tục sống kiểu ăn chơi lười biếng này, sớm muộn tôi cũng thành bà thím da xỉn mặt nhăn. Lúc đó, sẽ có cô nàng ngây thơ xuất hiện, hấp dẫn sự chú ý của Cố Dã, còn tôi thì bị đá ra khỏi cửa…
Nghĩ đến đây tôi bắt đầu sợ, quyết định giảm cân tập luyện.
Tôi ăn kiêng gián đoạn, kết hợp tập thể dục. Mỗi ngày nhìn Cố Dã và Cố Tinh Tinh ăn tối mà thèm rớt nước miếng.
Ban đầu hai cha con còn ngập ngừng hỏi tôi có muốn ăn không, giờ thì… hoàn toàn như tôi không tồn tại.
Hai tên khốn thật tàn nhẫn.
Tôi rủa họ cả trăm lần trong đầu, rồi tiếp tục uống nước cho đỡ đói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!