Chương 7: (Vô Đề)

7.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi trên đường đi học về tôi gặp phải An Quảng Châu, người vừa bị đuổi ra khỏi nhà.

Tôi còn chủ động bảo tài xế đi lại đó.

Để anh ta có cơ hội tiếp cận.

"Chính là mày, đồ con hoang, hôm đó mày nói linh tinh, làm tao không thể về nhà."

An Quảng Châu lang thang ngoài đường mấy ngày, người bốc mùi khó tả.

Tôi nhăn mũi lùi lại.

Không ngờ hành động của tôi khiến anh ta hiểu lầm lớn vậy.

Móc d.a. o từ trong túi ra, vung vẩy trước mặt tôi.

"Bây giờ mới biết sợ à? Muộn rồi."

"Không tra không biết, thì ra mày có nhiều tiền trong thẻ thật."

"Bây giờ chuyển hết tiền sang thẻ tao, tao sẽ chỉ tát mày một cái, thế nào?"

Nghĩ lại chuyện anh ta từng lái xe đ.â. m tôi để lấy mấy trăm triệu tiền bảo hiểm, được tát một cái quả thật là ân huệ rồi.

Nhìn An Quảng Châu trước mắt như một tên hề nhảy nhót.

Tôi không nhịn được bật cười.

An Quảng Châu lập tức nổi giận túm cổ áo tôi, cảnh cáo:

"Đừng có không biết điều."

"Dạo này anh sống rất khó khăn phải không? Không nhà cửa lại bị đòi nợ, thật vất vả."

Mày điều tra tao?

"Em thật lòng thương anh, nhưng còn chị ấy bây giờ có cuộc sống rất tốt đấy."

"Ba cũng đặc biệt coi trọng chị ấy, anh có muốn biết tại sao không?"

Tại sao?

Bởi vì—

Tôi kéo dài giọng nói, ném mồi cuối cùng.

"Bạn thân của chị ấy chính là con trai duy nhất của người giàu nhất thành phố A đấy."

"Tiền tiêu vặt tùy tiện cũng nhiều gấp mấy lần tiền trong thẻ của em, mà còn rất nhiệt tình nữa."

"Nghe nói gần đây sẽ tài trợ nhà mình tám trăm triệu để giúp chúng ta vượt qua khó khăn."

"Khó khăn của anh, chắc chỉ cần chị ấy mở miệng cũng có thể vượt qua, anh nói đúng không?"

An Quảng Châu buông tay ra, tôi lập tức tránh xa vị trí vừa rồi.

Quá hôi thối, muốn nôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!