Thật đáng tiếc, không quay video lại được.
Nhưng ngày tháng còn dài, sẽ có cơ hội thôi.
Nhặt cây gậy rơi dưới đất, thuận tay đưa lại cho quản gia vẫn đang đứng ngoài cửa.
Trở về phòng, tôi lấy điện thoại ra, bấm số chưa lưu tên, gọi đi.
"Tuần này An Quảng Châu sẽ không đến, đợi tuần sau."
Sau khi bị dạy dỗ, An Quảng Châu an phận được vài ngày, đến khi vết thương lành thì lại xuất hiện ở cửa sòng bạc.
Tôi đứng bên cửa sổ phòng đối diện cổng sòng bạc.
Cuộc gọi bên tai vẫn chưa cúp.
Nhìn thấy An Quảng Châu van nài bảo vệ cho vào.
Tôi nói vào điện thoại: Hôm nay đi.
Đêm khuya, nhà họ An đèn đuốc sáng choang
Tôi ngồi trên ghế sofa nhắm mắt ngủ bù, An Hân cũng ngồi trên ghế nhưng không yên.
"Tiểu Duyệt, em có biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Trong tiểu thuyết ngôn tình, nữ chính thường có mùi thơm tự nhiên, An Hân tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Vừa lại gần, mùi thơm nồng nàn đã xộc vào mũi.
Tôi giơ tay ra hiệu cho cô ta dừng lại cách tôi nửa cánh tay.
"Nói chuyện thì nói, đừng lại gần thế."
An Hân cắn môi, ủ rũ ngồi xuống, lại hỏi lần nữa.
"Nhà ai mất tiền mà không lo chứ, còn là một khoản tiền lớn nữa." Tôi trả lời.
Khi An Quảng Châu bị áp giải về, trông anh ta thật thảm hại.
Quần áo rách một lỗ to, thêm nữa bên ngoài trời đang mưa.
Cả người ướt như chuột lột.
Bình thường, quản gia đã sớm chuẩn bị trà nóng và khăn lau, nhưng hôm nay với tư cách là kẻ có tội, anh ta chỉ đáng quỳ xuống.
An Thành Nghiệp và bà Trâu ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn xuống người dưới đất.
"Trả lại những thứ mày lấy đi, rồi coi như xong chuyện." An Thành Nghiệp nói.
"Không... không còn nữa." An Quảng Châu co rúm đầu.
"Không còn? Tám trăm triệu mày tiêu hết trong một đêm à?"
An Thành Nghiệp đập ghế kêu rầm rầm.
Bà Trâu an ủi An Thành Nghiệp đang sắp nổi điên.
Bà cúi người hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!