"Ồ? Nó nói gì với con vậy?"
"Gia đình hòa thuận là trên hết, một nhà hòa hợp mới là điều quan trọng nhất." An Quảng Châu nói.
"Tốt, không hổ danh là con cái ta dạy dỗ." An Thành Nghiệp lớn tiếng khen ngợi.
An Hân cúi đầu cười e thẹn.
"An Duyệt, con phải học hỏi chị con nhiều hơn, hiểu chưa?"
"Đúng vậy, An Hân là do tôi tự tay nuôi dạy, An Duyệt sau này có khó khăn gì có thể đi tìm nó."
Bà Trâu Văn khi nhắc đến An Hân, mới hài lòng phụ họa một câu.
Tôi bóc quả quýt trong tay, bẻ một múi nhét vào miệng.
Bị chua đến giật mình:
"Bố à, sau này bố có thể cho con nhiều tiền tiêu vặt hơn không?"
An Thành Nghiệp nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý:
"Tại sao? Quảng Châu và Tiểu Hân mỗi tháng đều có năm nghìn, cũng không nói là không đủ."
Tôi liếc nhìn hai người đối diện, rồi lại làm bộ chân thành.
"Hôm nay con mới biết chị ấy mỗi tháng không chỉ phải tiêu tiền cho mình, mà còn thỉnh thoảng phải hỗ trợ anh, thật sự rất vất vả."
[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]
"Hơn nữa chị ấy đã có bạn trai rồi, sau này chỗ tiêu tiền còn nhiều hơn nữa, cứ thế này thì rất khó khăn."
"Bố sau này cho con nhiều hơn, con sẽ giúp chị ấy giảm bớt gánh nặng."
Thấy hai người đang vội vàng muốn giải thích, tôi nói thêm câu cuối cùng.
"Anh sẽ thích con nhiều hơn một chút, sẽ không mắng con nữa."
Chị không có!
Cô nói bậy!
Hai giọng nói vội vàng giải thích cùng vang lên.
Vậy sao? Tôi nghiêng đầu.
"Vậy cậu con trai trốn học nửa ngày cùng chị không phải là bạn trai à?"
6.
Sau khi gieo rắc sự hoài nghi, tôi được bà Trâu khuyên trở về phòng.
An Quảng Châu và An Hân bị An Thành Nghiệp gọi vào phòng làm việc, ông ta đang cố kìm nén cơn giận.
Chẳng bao lâu sau, tiếng đồ thủy tinh vỡ vang lên rõ mồn một qua hai lớp cửa.
Giọng An Thành Nghiệp giận dữ không kìm nén được, chất vấn An Quảng Châu:
"Mày mới bao nhiêu tuổi đầu? Mày dám đi đến những chỗ như thế à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!