Chương 1: (Vô Đề)

1.

"Duyệt Duyệt, ba đây."

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt chân thành, âm thầm đảo mắt.

Chỉ là không để lộ ra ngoài, tôi rụt rè hỏi: Vậy, vậy họ là ai?

"Duyệt Duyệt, con bị họ bắt cóc đấy."

"Ba mới là ba ruột của con, đã tìm con suốt 19 năm rồi!"

Khi bị người đàn ông ôm vào lòng, tôi ngước lên nhìn thẳng vào gia đình bố mẹ nuôi đang đứng như trời trồng.

Trong ánh mắt e dè của họ, tôi khẽ mỉm cười.

Giống như hơn mười lần trước, sau khi An Thành Nghiệp đưa tôi rời khỏi nhà bố mẹ nuôi, chúng tôi trở về nhà họ An.

Nhìn công trình kiến trúc quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn trước mắt và những người đang đứng ở cổng.

Trong lòng tôi đã không còn sóng gió.

"Có phải Duyệt Duyệt không?" Người phụ nữ xinh đẹp đứng đầu tiên vội vã bước về phía tôi.

An Thành Nghiệp nói phải, rồi bảo tôi:

"Duyệt Duyệt, đây là mẹ con."

Nụ cười đã được tập luyện hàng trăm lần trước gương lúc này đã phát huy tác dụng.

Chỉ cần khẽ mím môi cười, đã là hình ảnh cô con gái ngoan hiền, đáng thương trong mắt người phụ nữ xinh đẹp.

Quả nhiên, tôi bị bà ôm chặt.

"Duyệt Duyệt đã chịu khổ rồi."

Trâu Văn không ngừng lặp lại câu nói này bên tai tôi, muốn dùng cách này để an ủi tôi.

Tôi giơ tay ôm lại bà ấy: Mẹ ạ?

Ừ. Trâu Văn đáp lại.

"Hai mẹ con nói chuyện sau nhé, để Duyệt Duyệt gặp anh chị của nó đã."

An Thành Nghiệp ngắt lời Trâu Văn đang tràn đầy tình mẫu tử.

Một nam một nữ đã đứng sang một bên theo sự ra hiệu của An Thành Nghiệp bước lên.

Đây là chị gái con. An Thành Nghiệp giới thiệu.

"Đây là quà gặp mặt của chị dành cho Duyệt Duyệt."

Người chị gái trên danh nghĩa của tôi chủ động phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, lấy hộp quà từ tay quản gia đứng bên cạnh đưa cho tôi.

Tôi nhìn chị gái trước mặt xinh đẹp như một đóa hoa trắng.

Cười nhận lấy quà của cô ta: Cảm ơn chị.

An Hân mỉm cười e thẹn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!