Chương 15: (Vô Đề)

Một lúc vẫn không thấy Trịnh Tiêu nhúc nhích, Nhiễm Mặc chậm rãi đứng dậy:

"Còn chờ tôi bế cô..."

Cô không khác gì đang ngồi trên than bỏng, đứng bật dậy ngay lập tức, hai bước gộp thành một chạy tới chiếc ghế đã được kéo sẵn, nhào vào ngồi xuống:

"Không cần anh phiền lòng, tôi có thể tự làm được."

Đùa gì chứ, để phản diện đại nhân động tay, cô sợ mình không thể nguyên vẹn ngồi trên cái ghế này ăn cơm được nữa mất.

Nhiễm Mặc nhận ra cô rất sợ mình, nhưng anh lại không rõ nguyên nhân vì sao. Mặc dù tình huống hôm qua đúng là rất dọa người, nhưng anh cũng chưa thật sự làm điều gì quá đáng với cô.

Theo lý, cô không thể sợ mình đến mức này được.

Cô sợ tôi?

Trịnh Tiêu: ...

Phản diện đại nhân, ngài có ổn không vậy, câu này hôm qua đã hỏi rồi mà.

Ngay lúc cô đang không biết có nên lặp lại câu trả lời tối qua với anh không thì người hầu lần lượt mang đồ ăn sáng vào. Vẫn là kiểu trưng bày tiêu chuẩn nhà giàu, đủ cả hương cả vị, dạ dày không thoải mái cọ cọ hai tiếng.

Trịnh Tiêu: ...

Phản diện đại nhân sẽ không nhận ra chứ?

Trịnh Tiêu kín đáo liếc trộm Nhiễm Mặc, lập tức thấy anh cũng đang nhìn mình cau mày.

Hê hê. Đời không như là mơ.

Nhiễm Mặc cười như không cười: Ăn đi.

Trịnh Tiêu: ...

Trịnh Tiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ăn xong bữa sáng hào môn, vị ngọt tan trong miệng thật khiến người ta quyết luyến không rời. Ngon ghê, giá như không có phản diện đại nhân lúc nào cũng kè kè bên mình thì đây chắc chắn sẽ là bữa sáng hạnh phúc nhất đời cô.

Mập

Nhiễm Mặc thấy cô lấy khăn giấy lau miệng, nhìn đồng hồ hỏi: Ăn xong rồi?

Dạ vâng ạ. Trịnh Tiêu trịnh trọng đáp lời anh.

Nhiễm Mặc hài lòng gật đầu, trong lòng dấy lên một thứ cảm xúc kỳ lạ. Từ hôm qua đến giờ, mỗi lần tiếp xúc với cô, anh đều có thể cảm nhận được sự kỳ lạ này. Điều này quá mới mẻ khiến anh kìm lòng không được muốn khám phá, đây cũng là lý do anh muốn giữ cô lại bên mình.

Không có bất cứ thứ gì trên đời này mà anh không thể nắm rõ.

Anh kìm lại vui vẻ trong lòng, lau tay vào khăn ướt, chậm rãi đứng dậy:

"Tài xế ở bên ngoài đợi cô, tan làm cũng sẽ có người đón cô trở về."

Trịnh Tiêu: ...

Gì thế? Có phải cô ăn no quá bị ảo giác không? Sao phản diện đại nhân lại chủ động đề nghị đưa cô đi làm? Anh ta không phải muốn giam lỏng cô đến c.h.ế. t à?

Thấy cô ngơ ra đó, lòng Nhiễm Mặc càng vui vẻ hơn.

Không ngờ tạo bất ngờ cho một người lại có thể khiến tâm trạng anh tốt đến thế. Anh cố giấu nụ cười nơi đáy mắt, nhàn nhạt lên tiếng: Điều thứ 78.

Nói rồi, anh liền thần thần bí bí xoay người rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!