Phản diện đại nhân nhận lấy hợp đồng từ trong tay Trịnh Tiêu, càng đọc, sắc mặt càng đen.
"Anh đường đường là người sống trong biệt thự, chẳng lẽ đến hợp đồng do chính tay mình ký cũng muốn nuốt lời sao?"
Phản diện: ...
Anh trai, tha cho tôi đi, tôi thật sự chỉ cần bảo toàn được cái mạng nhỏ này của mình thôi.
Mập
"Đại nhân, ngài xem, đây là chữ ký của ngài, hợp đồng là do ngài yêu cầu quản gia Kim biên soạn, không tin ngài có thể hỏi anh ta."
Kim Liên Tử trừng mắt đe dọa cô.
Đột nhiên quăng nồi lên đầu anh ta!
Cô thật sự không còn cách nào, vì cái mạng già này, cô đành phải liều thôi.
"Có đúng như những gì cô ta nói không?" Anh biết những lúc mình phát bệnh thường làm ra mấy hành động kỳ quái nhưng chưa bao giờ đến bước đường này.
Kim Liên Tử gật đầu: Dạ đúng là như vậy!
Dù hắn không muốn nói thật nhưng toàn bộ quá trình đều có camera giám sát ghi lại, nếu hắn giả dối, đợi thiếu gia xem camera, người chịu tội vẫn là hắn.
Phản diện: ...
"Anh nói bảo vệ tôi suốt đời, anh không được nuốt lời! Nếu hôm nay tôi không thể rời khỏi đây, hình ảnh bản hợp đồng này sẽ bị phát tán lên trên mạng, đến lúc đó, mọi người đều sẽ biết anh là kẻ nói lời không giữ lời."
Phản diện từ đầu đến cuối đều mặt lạnh nhìn mọi thứ, đột nhiên nở nụ cười vô cùng quỷ dị, ánh mắt đen láy nhìn sâu vào mắt cô: Cô đe dọa tôi?
Trịnh Tiêu: ...
Bây giờ cô trực tiếp ngất đi thì có qua được cửa ải này không?
Nghĩ là làm, Trịnh Tiêu trực tiếp trợn trắng mắt bò xuống đất, dù trời có sập cũng không muốn tỉnh. Cuộc sống này cũng quá khó khăn.
Những lúc quan trọng, sao gọi mãi cũng không thấy hệ thống nát kia trả lời thế!
"Thiếu gia, cô ta ngất rồi."
Nhiễm Mặc liếc mắt nhìn cơ thể nhỏ bé bò dưới sàn nhà, đôi mắt đen đặc hơi nheo lại:
"Làm cho cô ta tỉnh dậy."
Giọng nói của anh lạnh lẽo không vướng chút nhiệt độ nào, tựa như âm thanh đến từ địa ngục, dọa cho người giả ngất như Trịnh Tiêu suýt chút nữa thì ngất thật.
Rõ thưa thiếu gia!
Kim Liên Tử nhận lệnh, dùng mắt ra hiệu cho trợ lý bên cạnh.
Nước lạnh đến thấu tim dội thẳng lên người cô, hại cô sợ đến co rúm người, không muốn cũng phải mở mắt. Phản diện quả thật là ác ma, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Thấy giả ngất không có tác dụng, Trịnh Tiêu chỉ có thể tiếp tục lao người tới, ôm lấy đùi anh:
"Anh đẹp trai, tha cho tôi đi, là tôi đã không quản nguy hiểm cứu anh một mạng. Cho dù anh có không phải người tốt thì cũng không thể lấy oán trả ân."
Nếu như cô mà biết người gặp nạn đó là phản diện đại nhân, có cho cô thêm tiền cô cũng không muốn dính vào. Lợi thì không thấy, chỉ thấy hại vào thân.
Phiền c.h.ế. t đi được!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!