Chương 7: Sụp văn 0,03%

Lâm Táp Táp vội dời ánh mắt đi, cứng họng nhưng vẫn cãi bướng:

"Nhìn một cái thì sao chứ..."

Lẽ nào nhìn thôi cũng bị tróc sơn à?!

Để giảm bớt sự cảnh giác của Hạ Lan Lăng, nàng giả ngốc hỏi bâng quơ:

"Cái thứ giữa trán huynh ấy… không phải là vẽ lên đấy chứ?"

Hạ Lan Lăng lặng im nhìn nàng vài giây, khóe môi cong nhẹ: Ừ, vẽ đó.

Hắn đúng là chẳng quan tâm đ ến mặt mũi mình luôn.

Lâm Táp Táp nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp. Một lần nữa, nàng lại bị hắn làm cho ngơ ngác.

Lúc này, Sở Ưu bưng thuốc bước vào, thấy Hạ Lan Lăng liền hành lễ:

"Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi."

Chưa kịp để Lâm Táp Táp lên tiếng, Sở Ưu đã nói tiếp một câu:

"Lạc cô nương đến rồi."

Nàng ta đến làm gì?

Lâm Táp Táp định bảo người cản lại, thì Lạc Thủy Vi đã xách theo một đống lớn đồ tẩm bổ bước vào phòng. Có vẻ như nàng ta không biết Hạ Lan Lăng cũng ở đây, nên khi nhìn thấy hắn thì hơi sững lại, sau đó nhẹ giọng gọi:

Sư huynh.

Đinh——

Bên tai lại vang lên âm thanh chuông thông báo, Lâm Táp Táp lập tức biết: đến lượt mình ra sân rồi.

Nàng giơ ngón tay nhỏ trắng nõn, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của Hạ Lan Lăng.

Khi hắn cúi đầu nhìn xuống, nàng liền đưa cổ tay trắng ngần đến trước mặt hắn:

"Huynh xem đi, đỏ cả rồi nè."

Chưa để Hạ Lan Lăng kịp nhìn kỹ, nàng vội kéo tay áo xuống che lại, mặt không đổi sắc mà vu oan giá họa:

"Huynh vừa nắm tay muội đau chết đi được."

"Tay muội giờ không nhấc nổi lên nữa."

"Đầu choáng mắt hoa, cả người đều không còn sức."

"Nếu không uống thuốc ngay, muội… thở không nổi rồi…"

"... Muội sắp tắt thở luôn rồi đó."

Hạ Lan Lăng bình tĩnh nghe nàng rên rỉ vu vạ, môi khẽ mở: Vậy nên?

Lâm Táp Táp trả lời vô cùng trơn tru, không cần suy nghĩ:

"Huynh phải đút thuốc cho muội."

Hạ Lan Lăng: ....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!