Chương 5: (Vô Đề)

Bị nàng giở trò như vậy, Lạc Thủy Vi đứng bên cạnh sớm đã rụt tay khỏi cánh tay Hạ Lan Lăng. Nàng ta không còn cười nổi nữa.

Lâm Táp Táp thấy thế liền vui, cũng hết hứng ôm ấp Hạ Lan Lăng, buông tay lùi lại vài bước.

Cha ta đâu? – nàng chuyển hướng ánh nhìn về phía Hạ Lan Lăng, giọng thờ ơ không còn mặn mà.

Hạ Lan Lăng cũng không lấy làm lạ, vẫn ôn hòa như cũ:

"Sư phụ đang trị thương trong điện."

Cha ta bị thương?! – Không trách ông vừa về đã không tới thăm nàng.

Lâm Táp Táp giật mình, lập tức nhấc váy bước nhanh lên bậc thềm, vội vàng rời đi.

Trước khi đi, nàng không quên ném xâu kẹo hồ lô vào góc, còn lầm bầm một câu đầy ghét bỏ:

"Đồ gì mà chua đến ê răng, chó cũng chẳng thèm ăn."

Lạc Thủy Vi nghe xong, mặt trắng bệch rồi đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng nước.

Sư huynh... – nàng ta khịt khịt mũi, tủi thân nói –

"Sư muội vẫn ghét muội, muội phải làm sao đây..."

Hạ Lan Lăng cúi đầu nhìn tay áo mình — vốn trắng tinh, giờ dính một vệt kẹo dính dính, chắc là do Lâm Táp Táp ăn kẹo hồ lô xong dính vào.

Mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ còn quẩn quanh bên mũi, hắn giọng bình thản:

"Không sao. Tông môn to như vậy, người được nàng thích... chẳng có mấy ai."

"Sư huynh chắc là một trong số ít người đó rồi."

Lạc Thủy Vi giống như đang đùa, nhưng trong lời nói lại mang theo chút thăm dò rụt rè:

"Sư muội hình như rất thích huynh."

Thế à? – Hạ Lan Lăng nhướn mày, chỉ đáp vỏn vẹn hai chữ, giọng điệu khiến người ta không đoán ra tâm ý.

Ánh mắt hắn liếc về phía đại điện.

Trong điện, Lâm Phù Phong vừa thay xong bộ y phục đẫm máu.

Mệt mỏi tựa vào giường, mái tóc đen dài buông xõa, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Chưa kịp vận công lần nữa thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, không hề thông báo, cửa điện bị đẩy ra, một bóng người bước vào nhanh như gió.

Cha! – Lâm Táp Táp lao vào, tiếng gọi quen thuộc khiến Lâm Phù Phong bất lực thở dài.

Cả tông môn này, cũng chỉ có mình nàng dám làm càn đến vậy.

Lâm Táp Táp sải bước đến bên giường, thấy cha mình mặc y bào rộng thùng thình, không nhìn ra được vết thương, liền quỳ sụp trước mặt ông, lo lắng hỏi:

"Nghe nói cha bị thương? Bị ở đâu? Mau cho con xem với!"

Lâm Phù Phong khẽ giữ tay nàng lại, ho vài tiếng trấn an:

"Không nặng đâu, không sao cả."

"Nhưng mặt cha trắng bệch kìa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!