"Lẽ nào không phải sao?"
Lâm Táp Táp chớp mắt vô tội, vì vừa phá trận thành công nên tâm tình vô cùng vui vẻ, nàng cong mắt cười rồi vươn tay quàng lên cổ hắn:
"Vừa rồi nếu không có ta giúp huynh, nói không chừng thân thể này của huynh lại bị Nghiệp Sát đoạt đi rồi."
Nàng bắt lấy thời cơ, bắt đầu liều mạng cọ độ hảo cảm:
"Huynh xem, trong rừng chỉ có ta tin huynh, giúp huynh. Lúc huynh hủy trận, Phong Khởi với Lạc Thủy Vi đều liều mạng trốn ra sau, chỉ có ta là không hề do dự xông tới bên cạnh huynh. Thế còn chưa đủ chứng minh ta thích huynh cỡ nào sao?"
"Ta đã thích huynh đến vậy, thì huynh cũng nên có chút hồi đáp chứ, thích ta một chút, ít ra cũng đừng ghét ta…"
Dù hắn không thích nàng, chỉ cần không tăng hảo cảm với Lạc Thủy Vi, vậy là nàng đã lời to rồi.
Hạ Lan Lăng nhìn nàng chăm chú, rất kiên nhẫn nghe hết một tràng đạo lý xiên xẹo của nàng, không những không phản bác, mà còn rũ mi khẽ cong môi cười:
"Muội nói cũng có lý."
Lâm Táp Táp hơi ngẩn ra, không hiểu bốn chữ kia của hắn là đang thừa nhận nửa đầu câu nàng nói, hay là nửa sau, hoặc giả là cả hai đều thừa nhận. Trong lòng nàng vui như mở hội, bèn làm bộ ngẩng tay nâng cằm hắn lên, muốn nhìn rõ biểu cảm lúc này của hắn, thuận tiện hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Chỉ là nàng còn chưa kịp đợi Hạ Lan Lăng trả lời, thì phía sau đã vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Lạc Thủy Vi và Phong Khởi vội vàng chạy tới.
Lăng sư huynh… Nhìn thấy tư thế nam dưới nữ trên của hai người kia, nàng trợn tròn mắt, giọng nói run run.
Phong Khởi nhìn hai người cũng chẳng giấu nổi biểu cảm phức tạp, không biết có phải vì vừa bị Hạ Lan Lăng vả mặt hay không, lúc này chỉ yên lặng mím môi không nói một lời.
Lâm Táp Táp lúc này mới nhận ra tư thế của mình và Hạ Lan Lăng có bao nhiêu… mờ ám. Quần áo vướng víu quấn lấy nhau, nàng cư nhiên đang ngồi trên đùi hắn.
Thú vị nhất chính là, Hạ Lan Lăng một tay chống đất, tay còn lại chỉ khẽ đỡ nàng, mà nàng thì lại ngồi lên người hắn không nói, còn vươn tay nâng cằm hắn ép hắn nhìn mình — nhìn kiểu gì cũng thấy giống cảnh ác bá trêu ghẹo lương dân trong thoại bản.
Lâm Táp Táp xấu hổ rút tay về, giấu nhanh vào tay áo. Tuy nàng mặt dày, nhưng cũng không phải không biết liêm sỉ là gì.
Khẽ ho một tiếng, nàng làm bộ tao nhã từ trên người Hạ Lan Lăng trèo xuống. Ban đầu còn định mở miệng giải thích, nhưng bắt gặp ánh mắt trách móc, tủi thân của Lạc Thủy Vi thì nàng lại đổi ý, quyết định… mặt dày đến cùng.
"Sớm không đến, muộn không đến, cứ đúng lúc này lại mò tới."
Lâm Táp táp xiết chặt đai lưng, cố tình để Lạc Thủy Vi hiểu lầm, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hỏng mất chuyện tốt của ta rồi!"
Hạ Lan Lăng cũng đứng dậy chỉnh lại y phục, vừa nghe câu đó động tác bỗng khựng lại, xoay đầu nhìn về phía nàng.
Lâm Táp táp lập tức có cảm giác da đầu căng lên, vội vàng chân bước mấy bước lên trước dẫn đường cho cả bọn:
"Được rồi được rồi, trận đã phá, mau rời khỏi nơi quỷ quái này thôi!"
Chiếm tiện nghi vài lần là được rồi, tham quá ắt bị phản phệ. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
–
Không còn cổ trận mê hoặc, đường đi trước mặt bọn họ trở nên bằng phẳng dễ đi hơn nhiều.
Theo lý mà nói, tâm trạng của mấy người lúc này lẽ ra phải thoải mái vui vẻ như con đường đang dần sáng rõ kia, nhưng chẳng biết có phải do những chuyện vừa rồi quá đỗi xấu hổ hay không, nhất thời chẳng ai mở miệng bắt chuyện, đến cả Lạc Thủy Vi cũng yên phận chẳng giở trò gì.
Lúc nãy phá trận… Ngoài dự đoán, người đầu tiên mở miệng lại là Phong Khởi.
Lâm Táp Táp vốn cho rằng hắn là người ít có khả năng lên tiếng nhất, dù gì thì cũng bị Hạ Lan Lăng vả mặt không nhẹ. Nếu là nàng, lúc này hẳn đã đào lỗ chui luôn rồi. Nào ngờ Phong Khởi không chỉ mặt dày, mà còn chủ động nhắc đến chuyện phá trận.
Hắn hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!