Chương 40: (Vô Đề)

Mi mắt Hạ Lan Lăng khẽ run, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn nàng,

"Cứ như thế đã tin ta rồi?"

"Dư thừa, ta không tin huynh, chẳng lẽ đi tin cái tên tiểu phế vật Phong Khởi kia à?" Lâm Táp Táp vô thức nói ra lời thật trong lòng, dù gì trong sách, trận cổ ở Ngôi Sơn này cũng là do Hạ Lan Lăng chậm rãi nghiền ngẫm mà phá ra.

Bên tai truyền đến mấy tiếng cười khẽ, Lâm Táp Táp ngoảnh đầu, liền thấy Hạ Lan Lăng không biết vì sao mà khẽ cong môi nở nụ cười.

Hắn nhìn qua ôn hòa hữu lễ, nhưng kỳ thực chẳng mấy khi cười, lúc này khóe môi nhếch lên, đồng tử đen tuyền ánh lên vài phần rạng rỡ, mày mắt giãn ra, dung nhan cũng vì vậy mà trở nên nhu hòa, dưới ánh pháp ấn đỏ thắm, càng thêm tuấn mỹ vô song, khiến người không khỏi lòng dậy sóng xuân.

Được. Dưới ánh nhìn sửng sốt của Lâm Táp Táp, hắn khẽ gật đầu, thanh âm trầm thấp, Ta sẽ tận lực.

Quả là quá khiêm tốn.

Lâm Táp Táp nghĩ, thân là nam chính được thiên đạo khí vận che chở, không có chuyện hắn không làm được, chỉ có điều hắn có muốn làm hay không thôi. Hễ là chuyện hắn muốn làm, ắt sẽ thành công.

Thế nhưng cũng không biết là nàng suy nghĩ quá đơn giản, hay là trong sách đã thổi phồng sự lợi hại của Hạ Lan Lăng quá mức, sự thật là: đến tận đêm khuya mà cả bọn vẫn còn bị vây khốn trong trận pháp, không hề có manh mối phá trận.

Trong khoảng thời gian ấy, bọn họ đã thử đủ loại phương pháp, suýt nữa còn bị trận pháp phản phệ.

"Chẳng lẽ thật sự phải bị vây chết trong này sao?" Lạc Thủy Vi mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, viền mắt hoe đỏ.

Phong Khởi che ngực, sắc mặt tái nhợt vài phần, y là người đầu tiên không chịu nổi, vừa rồi còn liều lĩnh thử một phương pháp hiểm để mạnh mẽ phá trận, không ngờ trận pháp lại gia tăng phòng ngự, linh quang bắn ra suýt nữa đốt cháy y phục của Lâm Táp Táp, trên áo nàng bốc lên từng làn khói đen.

Không đâu.

Y còn định an ủi Lạc Thủy Vi,

"Chúng ta nhất định sẽ ra ngoài được."

Lâm Táp táp vừa vỗ bụi trên áo vừa hừ lạnh, trừng mắt lườm y một cái:

"Chỉ cần ngươi đừng gây thêm loạn, chúng ta nhất định có thể ra ngoài."

Áo bị đốt cháy, lúc này trên má nàng còn vương tro bụi, nhìn qua còn chật vật hơn cả Lạc Thủy Vi, nhưng chỉ riêng đôi mắt kia vẫn sáng ngời hữu thần, mang theo sức sống mãnh liệt chẳng gì có thể dập tắt.

Phong Khởi trong lòng biết rõ mình sai, lần này không tranh cãi nữa, chỉ quay mặt sang một bên, tiếp tục suy nghĩ cách đối phó.

Lúc này, Hạ Lan Lăng đang tựa vào thân cây chợt khẽ động, hắn bước ra giữa khoảng trống, tế ra kiếm Mẫn Thiên . Thần kiếm xông lên không trung hóa thành ngân long rít gào, rồi lại ngoan ngoãn rơi vào tay hắn.

"Lăng Ca ca, huynh định làm gì vậy?"

Lâm Táp táp lập tức tỉnh táo hẳn.

Bị Phong Khởi dọa cho sợ đến hồn phiêu phách lạc bởi mấy chiêu phá trận tà môn, nàng vội vã chạy đến bên Hạ Lan Lăng, nắm lấy cánh tay hắn nói:

"Huynh tuyệt đối đừng xúc động."

Y phục của nàng mà lại bị đốt thêm lần nữa thì thật sự… có khi lộ hàng mất.

"Không phải muội nói tin ta sao?" Hạ Lan Lăng không hề xúc động, đây là kết quả sau khi hắn nhẫn nại cân nhắc rất lâu, cũng là phương pháp hắn nắm chắc nhất.

Hắn quay đầu nhìn Lâm Táp Táp, từng chữ từng lời bình tĩnh mà mang theo sát khí:

"Đã không thể phá trận, vậy thì chỉ còn cách hủy trận."

Trận pháp cổ mấy trăm năm, vô pháp giải được, mà cứ cưỡng ép phá sẽ khiến nó tự động tăng cường phòng ngự, vậy thì — chỉ có thể dùng cường lực mà tiêu diệt. Chỉ cần đủ sức mạnh bá đạo, vạn vật đều phải khuất phục.

Lâm Táp Táp bị lời hắn nói làm cho kinh ngạc không thôi. Trong sách chỉ viết Hạ Lan Lăng phá trận, nhưng đâu có nói hắn phá thế nào. Này đâu phải phá trận, phải viết rõ ràng là hủy diệt mới đúng!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!