Lạc Thủy Vi đang nũng nịu, bám lấy tay một nam tử áo trắng, nhẹ nhàng đong đưa:
"Sư huynh, đường hồ lô này ngọt lắm, muội cố tình mua cho huynh một xâu đó ~ Huynh ăn thử nha ~"
Ọe. Gớm. Đồ nữ chính nhão nhẹt.
Lâm Táp Táp mặt lạnh như tiền, sải chân bước vào tiền điện.
Nàng vừa xuất hiện, cả hai người trong sân đều quay đầu nhìn lại.
Lạc Thủy Vi mặt lập tức hiện lên biểu cảm
"kinh ngạc + vui mừng lẫn cảm động":
"Sư muội! Muội tỉnh thật rồi sao?!"
Còn người bên cạnh nàng ta — nam tử áo trắng cao lớn, tuấn tú như ngọc, áo trắng thêu chỉ vàng, sạch sẽ không nhiễm bụi trần, đôi mắt như gương nước phản chiếu sắc đỏ của pháp ấn giữa trán — cũng lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Lạc Thủy Vi, nữ chính trong sách.
Hạ Lan Lăng, nam chính trong sách.
Một đôi cẩu nam nữ, cư nhiên giẫm lên đầu nàng mà yêu đương, coi nàng là kẻ dễ bắt nạt chắc?
Tít tít——
Thư linh phát hiện chỉ số thân mật của nam nữ chính đang tăng cao, lập tức vang lên còi báo động chói tai.
Lâm Táp Táp bị âm thanh chọc đến nhức cả tai, máu phản diện trong người lập tức bùng cháy, toàn thân như được tiêm máu gà, khí lực tuôn trào.
Bỏ mặc Sở Ưu, nàng sải chân bước lớn, một cú bổ nhào lao vào lòng Hạ Lan Lăng, bắt chước điệu bộ yếu đuối của Lạc Thủy Vi, bắt đầu diễn xuất đầy nước mắt:
"Lăng ca ca~ Táp Táp nhớ huynh muốn chết luôn á~"
Vừa dứt lời, tay đã vươn ra đoạt luôn xâu đường hồ lô trong tay Lạc Thủy Vi.
Muốn đút cho nam chính ăn? Nằm mơ đi.
Hạ Lan Lăng là đại đệ tử dưới trướng cha nàng – Lâm Phù Phong.
Một người ôn hòa như ngọc, tính tình nhẹ nhàng tốt bụng, tư chất trời ban, tuổi còn trẻ đã vững vàng trên con đường kiếm đạo, lại tinh thông cả phù chú, pháp thuật, thậm chí bói toán.
Điều quan trọng là — Hắn ta còn rất đẹp trai.
Đẹp tới mức cả đàn ngỗng mà Lâm Táp Táp nuôi ở hồ cũng mê.
Duy chỉ có nàng — Lâm Táp Táp — là ngoại lệ.
Nàng không thích Hạ Lan Lăng.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên thuở nhỏ đã không vừa mắt. Nếu phải miễn cưỡng tìm lý do thì chắc là vì... ghét thiên tài?
Lúc đầu, nàng chỉ cảm thấy hắn ta quá thông minh, có phần đáng sợ. Dù không thích, nhưng vẫn có thể chung sống bình thường.
Mãi cho đến khi cha nàng nhặt Lạc Thủy Vi về.
Từ ngày thấy Hạ Lan Lăng đối xử với nàng ta ân cần nhẹ nhàng, nàng bắt đầu chuyển từ không ưa thành chán ghét tận xương.
Thông minh đẹp trai thì sao chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!