Chương 39: Sụp văn 015%

Làm sao có thể. Người trả lời là Lâm Táp Táp.

Nàng hơi vén nhẹ tay áo dài, bước đến trước mặt ba người, ngồi xuống ung dung, nụ cười tươi tắn hé lộ hàm răng trắng bóng:

"Chúng ta ngủ ngon lắm."

Quả thực là ngủ rất ngon, chí ít nhìn qua còn thần thái hơn Lạc Thủy Vi rất nhiều. Trước khi ra cửa còn cẩn thận phối áo váy cùng trâm cài, bước vào dưới nắng sớm trông càng rực rỡ, thậm chí cả Phong Khởi cũng bị sức sống rạng rỡ kia hấp dẫn, không nhịn được liếc nhìn thêm vài lần.

"Chư vị đã ăn xong chưa?"

Lâm Táp táp ra hiệu cho Hạ Lan Lăng mở bản đồ, nàng đem những gì mình thăm dò được thuật lại một cách giản lược, rồi chỉ vào một chỗ trên bản đồ:

"Giờ điều chúng ta cần làm, chính là đến Ngôi Sơn, tìm tới Loan Nguyệt Nhai."

Sau đó — nhảy xuống.

Ngôi Sơn chẳng những có thể vây khốn phàm nhân, mà còn đủ sức khiến tu sĩ lâm vào cảnh hiểm nghèo.

Kẻ nào chưa đạt Kim Đan, bước vào Ngôi Sơn tất sẽ bị độc chướng làm hại. Trong nguyên tác, nơi đây chính là cửa ải đầu tiên mà bọn họ phải vượt qua khi tiến vào Thần Nông Cốc. Ba người bị đại trận trong rừng bao vây, hít phải độc khí quá nặng, suýt nữa bỏ mạng nơi này.

May thay, có Hạ Lan Lăng.

Trong ba người, tu vi của hắn cao nhất. Nguyên văn từng nhắc hắn đã kết đan khi tiến vào Ngôi Sơn, song không hề nói rõ tu vi chân chính là gì.

Mãi đến khi Lâm Táp táp thân vong, nàng vẫn chưa rõ cảnh giới của hắn đến đâu, song nghĩ đến cũng không thể thấp được.

"Khoan đã, rừng này có điều quái lạ."

Lúc này, bốn người đã tiến vào sâu trong Ngôi Sơn.

Lâm Táp Táp đang cân nhắc làm thế nào để khiến bọn họ nhận ra rừng có độc khí mà không bị sinh nghi, thì Hạ Lan Lăng đã dừng bước theo lời Phong Khởi, ánh mắt thận trọng đảo quanh bốn phía, khẽ cau mày nói: Sương mù có độc.

Không hổ là nam chính, quả nhiên thông tuệ.

Có độc ư? Lâm Táp Táp ra vẻ kinh hoảng, vội nép sát bên Hạ Lan Lăng, nhanh chóng lấy từ túi trữ vật ra mấy mảnh giao sa đặc chế, hối thúc: Mau đeo vào!

Truyền linh lực vào giao sa, che kín mũi miệng, có thể lọc đi phần lớn độc chướng.

Phong Khởi đang định nín thở thì khựng lại, nheo mắt nhìn nàng:

"Ngươi đã biết trước trong rừng có độc?"

Tim Lâm Táp táp khẽ run.

Nàng biết rõ Phong Khởi đa nghi nhạy bén, chẳng ngờ lại có tính công kích đến thế. Đang định tìm lời biện giải, chợt nghĩ đến điều gì đó, nàng dứt khoát bày ra vẻ đắc ý, nhận luôn lời:

"A đúng đúng đúng! Bổn cô nương liệu sự như thần, có thể tiên đoán thiên cơ, bản lĩnh thế nào, ngươi làm sao mà biết hết được!"

Phong Khởi hừ lạnh, bỏ qua nghi hoặc trong lòng.

Trong mắt hắn, Lâm Táp Táp chẳng qua chỉ là kẻ ngang ngược ác độc lại ngu xuẩn, lần này đoán trúng chẳng qua là may mắn nhất thời.

Có được giao sa, bốn người không còn e ngại độc khí, hành động cũng linh hoạt hơn rất nhiều. Trong nguyên tác, họ phải dò dẫm trong rừng suốt ba ngày mới phá được đại trận, tìm thấy Loan Nguyệt Nhai.

Nhưng ở thực tại, nhờ Lâm Táp Táp vô tình đi loạn, chỉ mất nửa ngày họ đã phát hiện ra trận pháp.

"Chẳng trách đi mãi chẳng thoát ra được." Phong Khởi chăm chú nghiên cứu pháp trận dưới lòng đất, sắc mặt nghiêm trọng,

"Đây là cổ trận từ trăm năm trước, người bố trận e phải là tu sĩ trên Luyện Hư."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!